• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời hứa của Tiêu Hoàng Nam, mặt mọi người trong nhà họ Khương tràn đầy vẻ châm chọc. 

Người này thật ngông cuồng. 

Dự án hợp tác này có thể dễ dàng có được? Nếu một con chó nhà có tang như anh ta còn có thể bắt được thì nhà họ Khương lớn như vậy chẳng phải là kém một con chó nhà có tang sao? 

Khương Thái Sơn hừ lạnh một tiếng, nói: “Tiêu Hoàng Nam, Khương Phương Ngọc vừa rồi nói cậu mới xuất ngũ trở về, nói vậy cậu cũng phải ở trong nhóm chiến đấu đợi không nổi nữa mới có thể xuất ngũ. Cậu như vậy không có chút thực lực và mối quan hệ, dựa vào cái gì mà lại đồng ý? Dự án này do nhà họ Kim để lại, rất nhiều công ty và gia tộc ở Tô Hàng vắt óc để có được. Nếu cậu có thể nhận được dự án trong vòng năm ngày, tôi sẽ không chỉ để cho Khương Phương Ngọc trở về nhà họ Khương mà tôi còn có thể thừa nhận cậu là cháu rể của tôi." 

Khương Thái Sơn người già nhưng tâm không già, chỉ cần lấy được một ít hạng mục do nhà họ Kim để lại thì địa vị của nhà họ Khương sẽ nước lên thì thuyền lên. Hơn nữa, để Tiêu Hoàng Nam ở rể nhà họ Khương cũng là để che đậy vụ bê bối năm đó. 

Dù sao Khương Phương Ngọc vẫn luôn là người nhà họ Khương, một người mang theo con bên ngoài sẽ luôn bị chê cười, cuối cùng nhà họ Khương sẽ bị ảnh hưởng, thà để anh ở rể mà chặn miệng người khác. 

Có điều, trong mắt Khương Thái Sơn và mọi người, yêu cầu này là không thể thực hiện được. Ông ta nói thế là để Tiêu Hoàng Nam biết khó mà lui. 

Thế nhưng, Tiêu Hoàng Nam lại thản nhiên nói: "Không cần mười ngày, một ngày là được." 

"Khẩu khí thật là lớn. Anh có biết các dự án của nhà Kim để lại đang ở trong tay ai không? Còn muốn được bức thư ngỏ ý hợp tác từ người đó à, đúng là người si nói mộng" Khương Mỹ Dung khinh thường nói. 

Khương Phương Ngọc cũng vội vàng cầu xin: "Ông nội, Tiêu Hoàng Nam mới vừa về, hoàn toàn không quen biết ai, anh ấy làm sao có thể nhận được sự hợp tác gì được." 

Nhưng Khương Thái Sơn không quan tâm, lạnh lùng nói: "Đó là việc của cậu ta. Cậu ta đã muốn bảo vệ mày thì đây chỉ là một bài kiểm tra tầm thường không đáng kể mà thôi." 

Khương Phương Ngọc vội muốn chết, nước mắt lưng tròng, muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tiêu Hoàng Nam cắt ngang, anh nói: "Phương Ngọc, tin tưởng anh, anh có thể nhận được dự án hợp tác." 

"Nhưng..." Khường Phương Ngọc trông lo lắng và sốt ruột. 

"Ha ha, anh nói khoác mà không biết ngượng. Một tên lưu manh còn dám nói lung tung." Khương Thiên Hàn ở bên cạnh chế nhạo. 

Tay anh ta vẫn còn đau, trong lòng anh ta hận chết Tiêu Hoàng Nam. Sớm muộn gì cũng đến một ngày, anh ta cũng sẽ giết Tiêu Hoàng Nam. 

"Đúng vậy. Cũng không tự soi gương xem mình là ai" Từ Thu Thủy đau lòng con trai mình, cũng mắng theo. 

Bên này, Ngô Gia Hiệp lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Hoàng Nam, nói: "Nhóc con. Chờ 

đó cho tao, tao sẽ không bỏ qua đâu" 

Ngô Gia Hiệp dứt lời rồi rời sân trước sự chứng kiến của mọi người, Khương Mỹ Dung cũng vội vàng đuổi theo. 

Mà vào lúc Khương Mỹ Dung và Ngô Gia Hiệp rời đi, ở cửa chính sinh có hai người mang theo hai chiếc rương lớn màu đỏ đi vào. 

"Bum." 

Cái rương tiếp đất vang lên một tiếng vang lớn, sau đó một người trong đó tiến lên, trực tiếp đưa danh mục quà tặng cho Khương Thái Sơn đang có chút sững sờ, nói: "Ông cụ Khương, đây là quà mừng thọ của ông, xin ông ký nhận." 

“Quà mừng thọ cho tôi?” Khương Thái Sơn ngẩn ra, lúc này hộp đã được mở ra. 

Trong nháy mắt, mọi người trong nhà họ Khương đều kinh ngạc đến ngây người trước những món quà trong rương. 

Một hộp đầy quà giá trị, nhất là bên trên có vài thỏi vàng, vàng óng ánh. Đồ trang sức bằng ngọc càng chói mắt, còn có một tương tiền mặt. Cái này ít nhất cũng trị giá mười triệu. 

“Cái này, cái này... ai gửi cái này?” Khương Thái Sơn vội vàng hỏi người đã rời đi, với món quà giá trị như vậy, đối phương hẳn là một người giàu có hào phóng. Người như vậy, nhà họ Khương nhất định phải kết giao thật tốt. 

Đừng nói là ông ta mà những người khác trong nhà họ Khương cũng kinh ngạc, trố mắt nhìn chằm chằm những thỏi vàng quý giá và tiền mặt. 

Thế nhưng người đó chỉ nhìn thoáng qua Tiêu Hoàng Nam, sau đó vội vàng rời đi mà không nói một lời. 

"Đó là tôi thay Phương Ngọc tặng." 

Tiêu Hoàng Nam đột nhiên bình thản mở miệng, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của tất cả mọi người nhà họ Khương. 

"Cậu tặng?" 

Khương Thái Sơn có chút không tin, lạnh giọng quở trách: "Đủ rồi. Chúng ta không biết cậu là có bao nhiêu giá trị sao? Quà mừng thọ quý giá như vậy mà cậu dám giả mạo?" 

"Ha ha ha. Tên này trước tiên hứa sẽ lấy dự án của nhà họ Kim để lại, bây giờ lại nói quà mừng thọ do anh ta tặng. Thật không biết xấu hổ." 

"Khương Phương Ngọc cũng thật xui xẻo, lại chọn một phế vật như vậy." 

Khương Phương Ngọc nghe thấy những tiếng chửi mắng này vội vàng kéo cánh tay Tiêu Hoàng Nam, cô nói nhỏ: "Tiêu Hoàng Nam, anh đừng nói..." 

Tiêu Hoàng Nam thở dài bất lực, cũng lười giải thích, sau đó ôm Ca Cao, nắm lấy tay Khương Phương Ngọc, để lại một câu: "Ngày mai, bức thư ngỏ ý hợp tác sẽ được gửi đến nhà họ Khương, mong ông không nuốt lời" 

Tiêu Hoàng Nam dứt lời liền bỏ đi cùng với phương Phương Ngọc. 

Người nhà họ Khương căn bản không quan tâm đến cuối cùng Tiêu Hoàng Nam đã nói gì, thay vào đó, họ đang vây quanh hai rương quà mừng thọ giá trị, bàn tán ầm ĩ, tính xem phân chia nó như thế nào. 

Cuối cùng, Khương Thái Sơn hừ lạnh vài tiếng, nhận hết hai rương quà mừng thọ này thì mới xong. 

Mà bên này, sau khi rời khỏi nhà họ Khương. 

Khương Phương Ngọc khóc như mưa: "Tiêu Hoàng Nam, thực xin lỗi, ông nội bọn họ không cố ý nhắm vào anh." 

Tiêu Hoàng Nam nắm lấy tay cô, nói: "Đừng xin lỗi, anh không thèm để ý đến cái nhìn của bọn họ. Đừng lo lắng, anh sẽ tìm cách đưa em về nhà họ Khương" 

"Nhưng, đó là một dự án còn sót lại của nhà họ Kim. Em thậm chí không biết mình nên đi tìm ai nói chuyện. Em không biết nên làm thế nào để giành được sự hợp tác đó." Khương Phương Ngọc rất băn khoăn và lo lắng. 

Tiêu Hoàng Nam cười nói: "Đừng lo lắng, thuyền đến cầu tự nhiên sẽ thắng. Trước đây anh Tô Hàng từng có vài người bạn, anh sẽ tìm họ hỏi xem." "Thật không?” Khương Phương Ngọc tràn đầy hy vọng. 

Tiêu Hoàng Nam gật đầu, sau đó hộ tống Khương Phương Ngọc trở về, nhưng đi được nửa đường, Khương Phương Ngọc đột nhiên nhớ ra điều gì đó, chớp chớp đôi mắt to hỏi: "Đúng rồi. Việc nhà họ Kim bị hủy hoại có liên quan đến anh sao?" 

Khương Phương Ngọc luôn có chút nghi ngờ về thân thể của Tiêu Hoàng Nam, luôn cảm thấy rằng anh thật bí ẩn. 

Tiêu Hoàng Nam cười nhạt: "Thật ra thì không liên quan nhiều lắm đến anh. Anh vừa mới tới Sở cảnh sát báo án, vừa đúng lúc bọn họ đã sớm muốn nhắm vào nhà họ Kim, có người gọi là Hành động nhanh chóng, diệt trừ thế lực ngầm duy nhất mấy chục năm nhà họ Kim." 

Khương Phương Ngọc nghi ngờ gật đầu, cuối cùng hai người trở về biệt thự Minh Nguyệt. 

Khi Khương Phương Ngọc chăm sóc Ca Cao, Tiêu Hoàng Nam nói với Long Nhất: "Hãy để Hàn Lục Dân đến biệt thự Minh Nguyệt." 

Đối với Tiêu Hoàng Nam mà nói, anh muốn lấy bao nhiêu hạng mục nhà họ Kim để lại đều là dễ như trở bàn tay. 

Hàn Lục Dân mặc thường phục mở cửa xe jeep nhanh chóng xuất hiện tại Biệt thự Minh Nguyệt. 

Chuyện này nếu bị người ngoài biết được, nhất định sẽ sợ hãi há hốc mồm. 

Đây là Thiếu

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK