• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Tiêu Hoàng Nam và Khương Phương Ngọc đã lên xe, trên đường, tinh thần của Khương Phương Ngọc đều ngẩn ngơ, sắc mặt lo lắng, không ngừng nói: “Tiêu Hoàng Nam, làm thế nào đây? Bọn họ có hận chúng ta không? Những điều kiện vừa rồi anh nói, quá đáng sợ rồi, em lo ông nội cũng sẽ không nhận đứa cháu gái là em này nữa đâu”. 

Càng nói, tâm trạng của Khương Phương Ngọc càng trở lên bất an. 

Tiêu Hoàng Nam nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Khương Phương Ngọc, an ủi: “Em yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ đến cầu xin em trở về. Bởi vì, hợp tác lần này đối với nhà họ Khương mà nói, là một cơ hội hiếm có trong mấy năm nay của nhà họ Khương. Nếu như ông nội em muốn nhà họ Khương bước lên tầm cao mới, muốn nhà họ Khương không ngừng phát triển, thì nhất định đến cầu xin em trở về 

“Nhưng, ông nội lớn tuổi như vậy, để ông đến xin em về, em không nhẫn tâm. Em sợ...” Khương Phương Ngọc vẫn rất lương thiện, đã đến lúc này rồi, mà cô vẫn suy nghĩ cho Khương Thái Sơn. 

“Phương Ngọc, lẽ nào em muốn cả đời này đều bị nhà họ Khương coi thường sao? Không phải em luôn nói muốn trở về nhà họ Khương sao?” Tiêu Hoàng Nam hỏi. 

“Nhưng..” Khương Phương Ngọc do dự, vẻ mặt rối rắm. “Tin anh, anh sẽ sắp xếp tốt” Tiêu Hoàng Nam nói. 

Khương Phương Ngọc hít sâu một hơi, sau đó gật đầu: “Được, em nghe theo anh” 

Khi nói câu này, bàn tay nhỏ bé của cô vô thức nắm chặt bàn tay to lớn của Tiêu Hoàng Nam. 

“Đúng rồi, sao anh lại biết Thiếu tá Hàn không thích người khác tặng quà?” Khương Phương Ngọc chớp đôi mắt to tròn, nghi ngờ hỏi, trong đầu tràn ngập chuyện vừa rồi. 

Điều này quá ngạc nhiên rồi, ở đó có nhiều công ty và gia tộc có tiền có thể như vậy, nhưng tập đoàn Lục Dân lại chọn cô, Khương Phương Ngọc. 

Lẽ nào Tiêu Hoàng Nam quen biết với Hàn Lục Dân kia sao? 

“Rất dễ hiểu, Hàn Lục Dân là Thiếu tá của quân đội đóng quân ở Tô Hàng, là một người lính, nhất định sẽ có kỷ luật sắt thép hơn người bình thường. Hơn nữa, anh nghe nói, Hàn Lục Dân này rất thanh liêm, làm người chính trực công chính. Những người tặng quà kia hoàn toàn xúc phạm đến Hàn Lục Dân, nói không chừng qua mấy ngày nữa bọn họ còn bị điều tra nữa đấy.” Tiêu Hoàng Nam giải thích nói. 

Khương Phương Ngọc liên tục gật đầu, dáng vẻ hóa ra là thế à. 

Trong lòng Tiêu Hoàng Nam thở phào, anh không phải không muốn nói cho Khương Phương Ngọc biết thân phận hiện tại của mình. Chỉ là, anh lo lắng bởi vì thân phận của mình mà sẽ mang đến những rắc rối không cần có với Khương Phương Ngọc và Ca Cao. 

Hơn nữa, anh vẫn còn chưa trả thù được mối hận thù sâu đậm với nhà họ Ninh và bốn gia tộc lớn. 

Trước khi trả thù, Tiêu Hoàng Nam nhất định phải làm việc thận trọng. Biệt thự nhà họ Khương. Trong phòng khách, vị trí người đứng đầu của nhà họ Khương. 

Lúc này sắc mặt Khương Thái Sơn u ám, nghe Khương Mỹ Dung đổ thêm dầu vào lửa. 

“Ông nội. Tên Tiêu Hoàng Nam kia thật sự không coi ai ra gì. Anh ta muốn chúng ta dùng hiệu lớn tám người khiêng đến mời Khương Phương Ngọc quay về, còn muốn cháu quỳ xuống xin lỗi cô ta, còn nói.” Khương Mỹ Dung nói đến đây, giọng nói nhỏ dần. 

“Còn có cái gì. Nói”. 

Khương Thái Sơn tức giận, đập mạnh chiếc gậy xuống nền gạch lát đá cẩm thạch màu xanh lam, bộp một cái. 

“Anh ta nói, còn muốn ông nội đích thân đến mời” Khương Mỹ Dung yếu ớt nói. Trong phút chốc, con cháu nhà họ Khương trong phòng khách ồn ào. 

“Cái gì? Muốn ông cụ đích thân đến mời về? Cái này... cái này quá là không biết lý lẽ rồi”. 

“Tên Tiêu Hoàng Nam này. Chỉ là một tên còn sót lại của nhà họ Tiêu, một tên bỏ đi. Vậy mà cũng dám xen vào chuyện của nhà họ Khương chúng ta. Ông, chúng ta tuyệt đối không được đồng ý” 

“Đúng vậy. Đặc biệt là Khương Phương Ngọc kia, vậy mà lại nghĩ đến lợi ích của người ngoài không quan tâm đến người trong nhà. Cứ nghe lời của Tiêu Hoàng Nam như vậy sao? Dù sao nhà họ Khương chúng ta cũng nuôi cô ta mười mấy năm. Đây chính là vong ân bội nghĩa mà”. 

Mọi người tức giận, không ngừng chửi mắng. 

Sắc mặt Khương Thái Sơn vô cùng u ám, lạnh giọng nói: “Được rồi. Không tranh cãi nữa. Nhược Đông, Khương Phương Ngọc là con gái của anh, chuyện này anh thay tôi giải quyết đi.” 

Khương Nhược Đông ngồi một bên, sắc mặt có chút do dự, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý: “Vâng”. 

Nhưng Từ Thu Thủy lại vội vàng từ chối: “Không được đầu, Tiêu Hoàng Nam kia đã nói, muốn bố đích thân đến mời, chúng con đi thì có tác dụng gì chứ?” 

Khương Tuấn Dật hừ lạnh một tiếng nói: “Em dâu, không phải em thật sự muốn để bố chúng ta đi mời Khương Phương Ngọc về chứ? Cô ta có tư cách gì để bố ra mặt? Nếu như bố thật sự đi, vậy thì sẽ làm mất mặt cả nhà họ Khương này 

đấy”. 

“Đúng vậy. Khương Phương Ngọc không hiểu chuyện, cô cũng không hiểu chuyện sao?” Tiết Ngọc Mai cũng nói theo. 

“Nhưng...” 

Từ Thu Thủy còn muốn nói cái gì đó, nhưng sắc mặt Khương Thái Sơn trầm xuống, hét lên: “Đủ rồi. Quyết định như thế đi” 

Nói xong, Khương Thái Sơn đứng dậy rời khỏi phòng khách. 

Phía một nhà ba người Khương Tuấn Dật cười trên nỗi đau của người khác nói: “Nhược Đông, dù sao Khương Phương Ngọc cũng là con gái của cậu, nói nhiều thêm mấy câu, lấy được hợp đồng lần này, cậu chính là người có công lớn của nhà họ Khương chúng ta. Tôi rất tin tưởng cậu, bố cũng tin tưởng cậu, cậu sẽ không làm chúng tôi thất vọng chứ?” 

Khương Nhược Đông nặn ra nụ cười, cười khan hai tiếng: “Anh cả, em sẽ cố hết sức” 

Nói xong, Khương Nhược Đông dẫn theo Từ Thu Thủy và Khương Thiên Hàn đến biệt thự Minh Nguyệt nơi ở tạm thời của Khương Phương Ngọc. 

Khi vừa đến cổng biệt thự, ba người đã bị biệt thự nguy nga tráng lệ này làm cho chấn động. 

Đặc biệt là Từ Thu Thủy và Khương Thiên Hàn, giống như nhà quê lên phố vậy, không ngừng nhìn đông nhìn tây, không ngừng oa oa. 

“Nhược Đông, anh nói xem sao Khương Phương Ngọc này lại có thể ở một nơi như thế này chứ? Một biệt thự cao cấp như vậy, ít nhất cũng phải mất mấy trăm tỷ đúng không?” Từ Thu Thủy vô cùng kinh ngạc, lúc này ánh mắt bà ta không thể rời khỏi biệt thự nguy nga tráng lệ này. 

Khương Thiên Hàn cầm điện thoại, lớn tiếng nói: “Mẹ. Không chỉ ba trăm tỷ đâu, mẹ xem này, giá bên ngoài là ba nghìn tỷ đấy. Đáng giá bằng mười nhà họ Khương đấy”. 

“Cái gì? Ba nghìn tỷ. Mẹ ơi, rốt cuộc phường Phương Ngọc này đã làm cái gì mà có thể ở trong một biệt thự tốt như thế này chứ?” Trong lòng Từ Thu Thủy kinh ngạc bồn chồn. 

Nếu như nơi này để cho mình và con trai ở, vậy thì phải nở mày nở mặt và mãn nguyện thế nào chứ. 

Khương Nhược Đông không nói lời nào, lặng lẽ đi về phía trước, ba người đến trước cửa lớn của biệt thự. 

Lúc này, Long Nhật tiến lên trước, trực tiếp ngăn ba người bọn họ lại, lạnh giọng nói: “Các người vào đây làm gì?” 

Khương Nhược Đông ngẩn ra, bị khí thế và ánh mắt đáng sợ của Long Nhất dọa sợ, lắp bắp nói: “Tôi... Tôi đến tìm con gái tôi, con bé tên là Khương Phương Ngọc 

Long Nhất nghe thấy vậy, ánh mắt ngừng lại, nhìn quét qua Từ Thu Thủy và 

Khương Thiên Hàn đang lén lút nhìn ngắm xung quanh ở phía sau ông ta, hỏi ngược lại: “Nhà họ Khương?” 

Từ Thu

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK