Chương 35: Gửi nguyên một xe đến
Mọi người còn đang vuốt mông ngựa thì đột ngột dừng lại.
Mọi người ngơ ngác và nghi ngờ nhìn Tiêu Hoàng Nam đang bể Ca Cao ở cạnh một chiếc bàn nhỏ.
“Anh có ý gì?” Ngô Gia Hiệp nhất thời tức giận, sắc mặt chìm xuống đáy cốc.
Tiêu Hoàng Nam này, lần trước đánh mình, mình còn chưa tìm anh ta tính sổ đầu.
Bây giờ còn dám nhảy ra cướp hào quang của mình hả?
Những người khác trong nhà họ Khương cuối cùng cũng có phản ứng, tức giận theo: "Tiêu Hoàng Nam. Cậu là thứ gì hả? Ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện sao?"
"Mau xin lỗi cậu Ngô. Cậu Ngô quen biết Bắc Minh Vương. Nếu anh ấy tức giận, một câu nói cũng khiến nhà họ Khương tiêu đời"
"Nhất định là thứ đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Khương Phương Ngọc, đây là thứ rác rưởi mà cô mang về à?"
Khương Mỹ Dung cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội, nhanh chóng mắng theo: "Tiêu Hoàng Nam. Anh rốt cuộc muốn gì? Sao anh không về coi lại mình là ai, anh là một con chó nhà có tang, nơi này sao lại có chỗ cho anh xen vào"
Khương Tuấn Dật và Tiết Ngọc Mai cùng với họ chửi rủa vài câu: "Nhược Đông, không phải anh cả nói chú đâu, Phương Ngọc chọn người đàn ông này, rất không đáng tin cậy. Nếu là con rể của nhà họ Khương chúng ta có thể lặp lại chuyện năm năm trước. Nói không chừng, đến lúc đó nhà họ Trữ biết được, nhà họ Khương chúng ta có thể gặp xui xẻo đó".
"Đúng vậy. Nhược Đông, chị dâu cũng vì cậu thôi, mau tìm một cơ hội đuổi thứ tàn dư nhà họ Tiêu này đi đi"
Trên mặt Khương Nhược Đông đương nhiên tràn đầy bất lực và xấu hổ, không ngừng cười gật đầu nói: "Đúng vậy, anh cả và chị dâu nói đúng, nó chỉ là một thằng khốn chỉ biết nói mê sảng"
Vừa nói, Khương Nhược Đông vừa nhìn Tiêu Hoàng Nam, đương nhiên tràn đầy tức giận.
Con gái mình dù gì cũng đứng đầu Tô Hàng.
Làm sao lại hết lần này đến lần khác bị thứ rác rưởi này vấy bẩn, còn sinh ra một đứa con hoang.
Nhìn thấy mọi người vô cùng bất mãn và căm tức, Khương Phương Ngọc len lén kéo tay Tiêu Hoàng Nam, lắc đầu nói: "Tiêu Hoàng Nam, anh đừng nói nữa, dù sao nơi này cũng là nhà họ Khương, chúng ta tập trung ăn cơm thổi được không?"
Tiêu Hoàng Nam nhìn Khương Phương Ngọc gật đầu, không định dây dưa thêm nữa.
Tuy nhiên, Ngô Gia Hiệp tức giận nói: "Chờ đã. Anh nói vậy là có ý gì. Anh là Bắc Minh Vương hả?"
Tiêu Hoàng Nam cau mày liếc nhìn Khương Phương Ngọc nháy mắt với mình, nên mới không đáp lại.
"Hừ!"
Ngô Gia Hiệp hừ lạnh một tiếng, ném chén trà lên bàn, nói: "Nếu anh là Bắc Minh Vương, thì tôi là Long Chủ. Rác rưởi. Không biết nhìn xem mình là cái thứ gì, lại dám giả mạo Bắc Minh Vương. Nếu như bị người Bắc Minh biết được, đầu anh sẽ rơi xuống đất, có biết không hả? Thậm chí toàn bộ nhà họ Khương cũng sẽ bị tiêu diệt"
Nghe đến đây, cả nhà nhà họ Khương đều run lên, trong lòng bọn họ rất hận tên Tiêu Hoàng Nam lắm lời này.
"Ai da di da, cậu Ngô, chuyện này không liên quan gì đến nhà nhà họ Khương của chúng tôi, chính là Tiêu Hoàng Nam nói năng bậy bạ".
"Đúng, đúng. Đều là thứ cho nhà có tang, không liên quan gì đến chúng tôi".
Ngay cả ông cụ Khương cũng cười khan nói: "Cậu Ngô, đừng giảng giải cho thứ rác rưởi không có tiền đó kia, nó có thể hiểu được cái gì."
Ngô Gia Hiệp hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ra năm tấm thiệp mời trên tay, vỖ xuống bàn, nói: "Đây là thư mời cho bữa tiệc tối tại trụ sở quân sự Tô Hàng. Nếu không phải tôi có quan hệ, sao các người có thể có được chứ? Như thể còn chưa đủ chứng minh tôi và Bắc Minh Vương có quan hệ sao?"
Vốn chỉ có hai tấm, đây là Ngô Gia Hiệp móc tiền túi gần mười tỉ, mua thêm ba tấm.
Nhìn thấy năm bức thư mời này, mắt người nhà họ Khương như có lửa cháy bừng bừng.
Đây là thư mời dự tiệc tại trụ sở quân sự chính ở Tô Hàng, tất cả người được mời đều là người có vị trí cao ở Tô Hàng. Hơn nữa, lại là sân nhà thiếu tá Hàn.
Những điều này đủ để khiến vô số người phát cuồng và háo hức.
Hơn nữa, tối mai còn có nhân vật siêu cấp lớn, Bắc Minh Vương đích thân tới.
Loại tiệc này đã vượt ra ngoài một buổi dạ tiệc bình thường.
Nhất định có vô số người đang nặn bể đầu, nghĩ hết phương pháp để có thể thấy được phong thái của chủ soái Bắc Minh.
Dẫu sao thì trước kia bọn họ cũng chỉ nhìn thấy anh ở trên TV, hơn nữa còn không lộ mặt.
Nhưng, ai có thể ngờ rằng chủ soái Bắc Minh, người mà họ vô cùng ngưỡng mộ lại đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ phía sau họ vào lúc này.
Đó là Tiêu Hoàng Nam.