• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 40: Làm giả 

Những nhân vật lớn Tô Hàng lúc này đều kích động hào hứng tò mò nhìn bố chiếc xe tăng đang từ cuối đường đi đến. 

Thật sự quá bá khí rồi. 

Cách xuất hiện như vậy, bọn họ chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng nhìn thấy. 

Điều này chắc chắn đã gieo vào trong lòng bọn họ một quả vô cùng chấn động, bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn, muốn biết người xuống khỏi xe tăng là ai. 

Lúc này nhóm người nhà họ Khương cũng tràn đầy hào hứng và kích động. “Đệt. Cái này cũng quá bá khí rồi. Khi xe tăng tiến vào, không phải sẽ là Bắc Minh đấy chứ?” 

“Có thể đấy. Đây là Tổng bộ Quân sự Tổ Hàng mà, có thể xuất hiện như vậy, ngoại trừ chủ soái Bắc Minh, tôi không nghĩ được là ai nữa” 

“Kích động quá. Tôi muốn được nhìn thấy vua Bắc Minh, cảnh tượng mà tôi hằng mơ ước đây. A a a" 

Những cô gái mê trai lúc này cũng đều kích động đến mức muốn ngất đi, thậm chí còn bắt đầu trang điểm chỉnh lại quần áo, hận không thể để người xuống xe tăng liếc nhìn mình một cái. 

Chỉ cần được nhìn thấy, vậy bọn họ và gia tộc của bọn họ, đều sẽ một bước lên mây, trở thành tầng lớp đầu của Tô Hàng, không phải là tầng lớp đầu của cả tình thành, cũng cả đất nước này. 

Sau đó âm thanh ầm ầm dần dần đến gần, trong ánh mắt kích động hưng phấn của mọi người, nắp trên của xe tăng mở ra, Tiểu Hoàng Nam nhảy ra trước, sau đó nhẹ nhàng cẩn thận ôm khương Phương Ngọc và Ca Cao ra khỏi xe. 

Cảnh tượng này, hoàn toàn làm chấn động các nhân vật lớn ở Tô Hàng. 

“Mọi người nhìn rõ chưa, đó là Bắc Minh Vương sao? Sao còn đưa theo một người phụ nữ và một đứa trẻ chứ?” 

“Đúng vậy, thể này là thế nào? Lẽ nào không phải là chủ soái Bắc Minh sao?” 

“Này? Sao tôi lại thấy giống Tiêu Hoàng Nam và Khương Phương Ngọc đến làm náo loạn ở tiệc chúc thọ nhà họ Khương mấy hôm trước vậy nhỉ?” 

Sau đó một tay Tiêu Hoàng Nam bể Ca Cao, một tay ôm Khương Phương Ngọc tiến lại gần, tất cả mọi người cũng nhìn rõ bọn họ. 

Nhất thời, cả khu chờ đều trở lên yên tĩnh. 

Vẻ mặt của mọi người đều nhanh chóng thay đổi, từ kích động hào hứng, biến thành nghi hoặc, sau đó là lạnh lùng và tức giận. 

“Đệt. Cái gì vậy? Nửa ngày trời, mà lại là tên tàn dư của nhà họ Tiêu, người phụ nữ hèn hạ của nhà họ Khương và nghiệp chủng kia sao." 

“Đệt. Không phải chứ? Sao bọn họ lại ngồi xe tăng đến đây vậy?” 

Đối mặt với ánh mắt và thái độ lạnh lùng của mọi người, Tiêu Hoàng Nam hoàn toàn không để ý, trực tiếp ôm khương Phương Ngọc người rõ ràng đang rất sợ hãi vì là lần đầu đến nơi như thế này, đi đến một bên, yên tĩnh chờ đợi. 

Mà vào lúc này, bên phía nhà họ Khương cũng vô cùng tức giận. 

“Mẹ nó. Chờ đợi nửa ngày, mà lại là ba bọn họ. Tức chết mất. Tôi còn nghĩ là chủ soái Bắc Minh đến nữa chứ.” "Thật sự là mừng hụt mà. Ba đồ bỏ đi này không nên đến đây” “Cậu nói nhỏ thôi, cậu quên tối qua Thiếu úy Phương nói gì rồi sao? Tiêu Hoàng Nam là bạn của Thiếu tá Hàn đấy! 

Từ Thu Thủy nghe thấy vậy, lập tức chế nhạo mắng chửi: “Là bạn cải rắm ấy. Tôi đã hỏi rõ rồi, Tiêu Hoàng Nam đã xuất ngũ nên mới được đặc biệt chăm sóc thôi, Thiếu tá Hàn Lục Dân căn bản không quen cậu ta. Tôi thấy mấy chiếc xe tăng này, nhất định. cũng là vì Tiêu Hoàng Nam xuất ngũ nên được chiếu cố mà thôi.” 

“Cái gì?” 

Khương Mỹ Dung nghe thấy vậy, ánh mắt ngẩn ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế nhạo, nói: "Hóa ra là như vậy.” 

Sau đó, cô ta đảo mắt, đi sang một bên, gọi một cuộc điện thoại, nhỏ giọng nói vài câu. 

Sau đó, không lâu sau, Ngô Gia Hiệp chạy bước nhỏ đến, trên mặt tràn đầy ý cười, chào hỏi với nhóm người Khương Thái Sơn trước, sau đó mới nhìn về phía Khương Mỹ Dung, từ ánh mắt của cô ta hiểu được cái gì đó. 

Sau đó, hai tay Ngô Gia Hiệp đút trong túi quần, vênh váo trước mặt mọi người, đi đến trước Tiêu Hoàng Nam và Khương 

Phương Ngọc, cao giọng nói: “Hừ. Tiêu Hoàng Nam, Khương Phương Ngọc, bây giờ tôi đang nghi ngờ hai người mang thư mời giả đến đây.” 

Tiếng bàn tán xung quanh đột nhiên ngừng lại. 

Ánh mắt của mọi người đều tụ lại lần nữa. 

Mang thư mời giả đến đây? 

Đây là một vấn đề lớn đấy. 

Đây là Tổng bộ Quân sự Tô Hàng đấy, là nơi ở của Thiếu tá Hàn Lục Dân. 

Bữa tiệc tối nay cũng vô cùng quan trọng. Có người dám mang thư mời giả đến đây, đó tuyệt đối là việc lớn đấy. Nếu như bị phát hiện, nhất định sẽ bị trừng phạt rất nặng. 

Lý do Ngô Gia Hiệp nói như vậy là vì tối qua sau khi trở về, Khương Mỹ Dung đã đặc biệt nói với anh ta. 

Bởi vì, Khương Mỹ Dung phát hiện, thư mời tối qua Thiếu úy Phương đưa đến, có chút không giống với thư mời mà Ngô Gia Hiệp đưa cho bọn họ. Mặt chính thư mời thì đều giống nhau, nhưng mặt sau lại có chút không giống. 

Mặt sau của mấy thùng thư mời mà Thiếu úy Phương đưa đến, có in một chữ “Đặc” màu vàng nhạt trên đó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK