Chương 36: Năm phút
Cả sảnh lớn đều trở lên yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người nghi ngờ nhìn Tiêu Hoàng Nam đang bể Ca Cao, sau đó là một tràng cười ầm lên.
“Ý gì vậy? Anh ta nói cái gì, anh ta có thể lấy được một xe thư mời sao?”
“Con mẹ nó. Tiêu Hoàng Nam, mày mẹ nó không ra vẻ thì sẽ chết sao? Mày có biết mày như thế giống như một thằng ngu vậy?”
“Thật sự phục rồi. Sao Khương Phương Ngọc lại đưa một tên phế vật thích nói lớn về chứ, thật sự buồn cười chết mất.”
Tiết Liên Mai cũng cười mấy tiếng, nói: “Ai dô, lần này tôi không nghe nhầm chứ? Từ Thu Thủy, đây là con rể tốt của cô sao? Nói có thể lấy được thư mời, hay là, cô bảo con rể tốt của cô gọi đến thử xem? Khiến chúng tôi mở mang tầm mắt một chút được không?”.
Tiết Liên Mai vô cùng vui sướng, bà ta chưa từng thấy tên nhóc nào ngu ngốc như vậy. Tiêu Hoàng Nam này, lẽ nào năm năm trong quân ngũ đã làm hỏng đầu óc rồi sao?
Sao lại thích chém gió như vậy chứ?
Khương Mỹ Dung cũng vui vẻ cười ngặt nghẽo, nói: “Ha ha ha. Tiêu Hoàng Nam, anh thật sự không biết xấu hổ mà. Anh có biết những lời vừa rồi mình nói ngu ngốc thế nào không?”
Sau đó, cô ta quay đầu khiêu khích và khinh thường nhìn Khương Phương Ngọc, nói: “Khương Phương Ngọc, đây chính là người chồng tốt của cô sao? Sao lại giống như một thằng ngu vậy chứ?”
Khương Thái Sơn cũng hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Đủ rồi. Nói lung tung cái gì vậy. Nếu như cậu có thể lấy được thư mời, tôi lập tức sẽ thừa nhận cậu là cháu rể của tôi”.
Ngô Gia Hiệp cũng cười chế nhạo, nhấp một ngụm trà nói: “Có một số người ấy, luôn không biết mình biết ta, rõ ràng là không biết gì cả, không có gì cả, vậy mà cứ phải muốn làm việc quá khả năng của mình. Hành vi như vậy, trong mắt chúng tôi, chỉ là chuyện mà người ngu ngốc mới làm ra mà thôi”.
Đối với sự chế nhạo và sỉ nhục của mọi người, đầu Khương Phương Ngọc cúi xuống rất thấp, trong mắt long lanh nước mắt.
Cô từ từ rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Tiêu Hoàng Nam, thút thít nói: “Tiêu Hoàng Nam, em xin anh, đừng nói lung tung nữa, thật sự không cần đầu, quá mất mặt rồi.”
Khương Phương Ngọc chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như bây giờ, mà tất cả chuyện này đều vì người đàn ông trước mặt.
Cô vốn dĩ sẽ yên bình yêu người đàn ông này, bởi vì anh đã xuất hiện vào lúc mà mình cần nhất, cứu Ca Cao và mình.
Nhưng, những hành động hôm nay của Tiêu Hoàng Nam, khiển phương Phương Ngọc rất sợ, cũng rất chán ghét.
Sao anh lại trở thành như vậy chứ?
Tại sao phải lừa mọi người chứ?
Tại sao phải hết lần này đến lần khác làm mình xấu hổ như vậy chứ.
Sau đó, Khương Phương Ngọc lau nước mắt, dùng lòng bàn tay ôm miệng, ứa nước mặt lao ra khỏi phòng khách.
Tiêu Hoàng Nam thấy vậy, trong lòng nén lại, nhanh chóng chạy theo đuổi kịp Khương Phương Ngọc chạy ra ngoài biệt thự, nắm lấy cánh tay cô, nói: “Phương Ngọc, xin lỗi, là anh không tốt, là anh không quan tâm đến cảm nhận của em”
“Anh thả em ra”
Khương Phương Ngọc cố gắng đẩy Tiêu Hoàng Nam ra, viền mắt đỏ hồng, ngấn lệ, tủi thân nức nở nói: “Tiêu Hoàng Nam, em vốn nghĩ anh chính là người mà Khương Phương Ngọc em muốn bảo vệ cả đời này. Nhưng hôm nay, anh khiến em quá thất vọng rồi. Anh tại sao phải ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, hết lần này đến lần khác nói những điều không thể làm được chứ? Anh có biết, chúng ta vừa rồi giống như những con khỉ vậy, bị bọn họ cười nhạc chế giễu. Tại sao anh phải làm như vậy, tại sao? Hu hu hu.”
Nói đến đây, Khương Phương Ngọc bật khóc, không ngừng dùng tay đấm vào ngực Tiêu Hoàng Nam, ngồi xuống đất, ôm đầu gối, khóc rất đáng thương.
Vốn dĩ trong lòng cô đã mỏng manh, hơn nữa còn đặc biệt để ý đến cách nhìn của người nhà họ Khương, bây giờ, bởi vì Tiêu Hoàng Nam, mà người nhà họ Khương chế nhạo bọn họ, tất nhiên trong lòng sẽ vô cùng đau buồn.
Lúc này Tiêu Hoàng Nam cũng đứng ngẩn tại chỗ, anh cũng không ngờ, hành động nhỏ và lời nói anh thuận miệng nói ra, lại khiến Khương Phương Ngọc đau buồn như vậy.
Anh quỳ một chân xuống, hai tay ôm lấy vai Khương Phương Ngọc, ánh mắt nghiêm túc hỏi: “Phương Ngọc, em có tin anh không? Thư mời, anh có thể lấy được”
Nghe thấy vậy, Khương Phương Ngọc ngước đôi mắt đỏ bừng lên nhìn Tiêu Hoàng Nam, dáng vẻ đáng thương, rất khiến người khác yêu thương.
Cô chớp mắt nghi hoặc hỏi: “Anh nói thật sao?”