• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Phương Ngọc nghe những lời bàn tán và chế giễu của những người khách xung quanh, vùi đầu thật thấp, bước đi của cô cũng trở nên không vững chắc. 

Cô hoảng sợ và bối rối, không biết phải đối mặt với những lời ác độc trong miệng những người này như thế nào. 

Năm năm qua cô đã chịu quá nhiều tủi nhục và xem thường, cô vẫn kiên trì, bền bỉ, một mình nuôi Ca Cao lớn, chưa hề nhận được sự giúp đỡ nào từ nhà họ Khương. 

Mà tất cả những điều này đều bắt nguồn từ người đàn ông bên cạnh cô. 

Cho nên lúc này tâm trạng Khương Phương Ngọc rất không thoải mái, đầu cũng đang suy nghĩ lung tung, cô vô thức tránh xa Tiêu Hoàng Nam. 

Cô sợ, sợ rằng trong bữa tiệc mừng thọ tối nay quan trọng như vậy, vì Tiêu Hoàng Nam mà cố sẽ lại một lần nữa phải chịu sự chỉ trích và chửi bới long trời lở đất như năm năm trước. 

Cô sợ rằng vì Tiêu Hoàng Nam mà cô sẽ không được gặp bố mẹ, ông nội hay người nhà họ Khương. Cô sợ mình sẽ trở thành tội nhân thiện cổ của nhà họ Khương. 

Cho nên Khương Phương Ngọc rất bối rối. 

Thế nhưng, vào lúc này, một bàn tay to ấm áp bất ngờ lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại lạnh lẽo của Khương Phương Ngọc. 

Khường Phương Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên, trong tầm mắt cô, đôi mắt sáng và kiên định của Tiêu Hoàng Nam đầy cưng chiều. 

“Đừng sợ, anh ở đây" Tiêu Hoàng Nam nhẹ giọng nói. 

Một câu đơn giản khiến trái tim của Khương Phương Ngọc ẩm áp ngay lập tức, cảm giác như cô đang được bao bọc bởi tình yêu. 

Cô kích động đến trào nước mắt, bàn tay nhỏ bé vô thức nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Tiêu Hoàng Nam. 

Nhưng lúc này, thanh âm không hài hòa bất ngờ vang lên, khiến cho bầu không khí của toàn bộ phòng khách trở nên vô cùng ngưng trọng, khiến người ta khó thở. 

"Khương Phương Ngọc? Tại sao cô lại đến đây? Cô lại còn mang theo dự nghiệt của nhà họ Tiêu. Cô cho rằng mình hại nhà họ Khương còn chưa đủ sao, còn cố ý đến kích động ông 

nội?". 

Khi Khương Mỹ Dung nhìn thấy Khương Phương Ngọc bước vào, khuôn mặt cô ta đầy tức giận, nhưng trong lòng cô ta lại thầm sảng khoái. 

Vì cuối cùng cô ta cũng đợi được. 

Cô ta biết rằng đồ ngu Khương Phương Ngọc này nhất định sẽ đến. Cô ta chờ đợi lần này để làm nhục cô, hung hăng giẫm lên nhân phẩm của cô. 

Tiêu Hoàng Nam và Khương Phương Ngọc nghe vậy đều sửng sốt, Khương Phương Ngọc nhanh chóng lấy ra tấm thiệp mời bị xé rách nói: "Chị họ, không phải là chị gửi thiệp mời cho chúng em sao?" 

Cộc cộc cộc. Khương Mỹ Dung giẫm lên đôi giày cao gót màu đỏ, đi thẳng tới chỗ Khương Phương 

Ngọc, cô ta lạnh lùng giơ tay lên, tát vào mặt Khương Phương Ngọc một cái, tức giận nói: "Thối lắm. Làm sao tôi có thể gửi thiệp mời cho tội đồ gia tộc như cô? Thiệp mời này cô nhất định là làm giả" 

Khương Mỹ Dung dứt lời liền giật lấy thiệp mời từ tay Khương Phương Ngọc và ném thắng vào thùng rác. 

Cảnh tượng này khiến khách quý và người nhà họ Khương có mặt đều sửng sốt. 

Tiếp theo là đủ loại mỉa mai và chửi bới. 

"Chết tiệt. Vậy mà còn làm giả thiệp mời, thật không biết xấu hổ." 

"Đúng vậy. Nhà họ Khương của chúng ta không có người khốn nạn như vậy. Lại còn mang theo nghiệt chủng của nhà họ Tiêu nữa." 

"Khương Phương Ngọc này thật sự nghĩ mình làm hại nhà họ Khương còn chưa đủ hay sao. Còn Tiêu Hoàng Nam kia nữa, tại sao lại trở về? Không phải đã chết rồi sao?" 

Má Khương Phương Ngọc đau rát, dấu tay đỏ tươi rõ ràng đến chói mắt. 

Đôi mắt cô ngấn lệ, trái tim mong manh của cô bị xé nát bởi cái tát của Khương Mỹ Dung và những tiếng quát mắng xung quanh cô. Đồng thời, cái tát này cũng đánh thức Khương Phương Ngọc. 

Nhà họ Khương vốn không tha thứ cho bản thân và Ca Cao chút nào. 

"Tiêu Hoàng Nam, chúng ta đi thôi, hu hu. Em sẽ không bao giờ trở lại, chúng ta đi mau đi." Khương Phương Ngọc khóc, quay người, cúi đầu, dùng tóc che đi những giọt nước mắt trên mặt, dùng sức kéo cánh tay Tiêu Hoàng Nam, giọng nhỏ đến mức chỉ mình Tiêu Hoàng Nam có thể nghe thấy. 

Thế nhưng, Tiêu Hoàng Nam đã rất tức giận. Rồng có vảy ngược, chạm tới là phải chết. Khương Mỹ Dung lại dám tát Khương Phương Ngọc ngay trước mặt anh. 

Trong phút chốc, sát khí trên người Tiêu Hoàng Nam tràn ngập cả đại sảnh. Anh túm chặt Khương Phương Ngọc đang muốn chạy trốn, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng hét lên với Khương Mỹ Dung: "Tôi muốn cô xin lỗi cô ấy ngay lập tức." 

Những lời này khiến tất cả mọi người trong chính sảnh đều lộ vẻ xem thường, khinh thường hừ lạnh. 

"Anh ta điên rồi sao? Một tên rác rưởi nhà họ Tiêu, dám bắt Khương Mỹ Dung xin lỗi?" 

"Ha ha. Một con chó nhà có tang mà dám tự phụ trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Khương thì chỉ là muốn tìm chết." 

Khương Mỹ Dung cũng đưa hai tay ôm ngực, kiêu ngạo và khinh thường nhìn Tiêu Hoàng Nam, hừ mũi nói: "Ha ha, anh bảo tôi xin lỗi cô ấy? Cô ấy có xứng đáng không? Còn anh, Tiêu Hoàng Nam, anh chỉ là một con chó nhà có tang của nhà họ Tiêu, bây giờ trở lại Tô Hàng là muốn làm gì? Thế nào, một con chó chết, một con tiện nhân bại hoại gia phong và một giống đứa con hoang. Đây là muốn tạo thành một gia đình, yêu thương nhau, ha ha ha." 

Bốp. 

Tiếng cười của Chương Mỹ Dung đột ngột dừng lại. 

Bởi vì, cái tát của Tiêu Hoàng Nam giống như một nhát bủa sấm sét, nó giáng mạnh vào mặt Khương Mỹ Dung, khiến đôi mắt hai mí mới và chiếc mũi mới làm của cô ta bị lệch. 

"Gia giáo nhà họ Khương là như thế này sao? Miệng phun ra đầy những thứ bẩn thỉu. Đã không có ai giáo dục cô thì tôi sẽ thay nhà họ Khương làm." Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng nói. 

"A a a. Anh dám đánh tôi? Anh dám đánh tôi?" Khương Mỹ Dung lúc này cũng rống lên, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Hoàng Nam, hận không thể xé nát anh. 

Người nhà họ Khương và khách quý xung quanh đều chết lặng. Chết tiệt. Tiêu Hoàng Nam này cũng quá điên rồ. Làm sao dám đảnh Khương Mỹ Dung? Việc này không phải nghĩa là tát vào mặt ông cụ Khương sao? 

"Ngô Gia Hiệp. Anh mau tới đây. Phế vật này lại dám đánh em. Anh mau nhìn em xem, em vừa mới làm mũi." Khương Mỹ Dung bùng nổ hét lên, giậm chân tức giận. 

Ngô Gia Hiệp cũng chợt phản ứng lại, chạy tới, chỉ vào Tiêu Hoàng Nam, tức giận nói: "Thằng nhóc. Mày điên rồi. Dảm đánh bạn gái tao? Mày có biết tao là ai không? Có tin tao nói một câu là có thể làm mày sống không bằng chết. Thức thời thì mau quỳ xuống xin lỗi cô ấy. Bằng không tạo sẽ khiến ba người nhà mày sống không bằng chết" 

Nhưng Tiêu Hoàng Nam lại liếc nhìn Ngô Gia Hiệp với ánh mắt khinh thường, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh tiến lên, đá thẳng vào Ngô Gia Hiệp khiến anh ta quỳ xuống đất, lạnh lùng nói: “Tôi không thích người khác đứng nói chuyện với tôi." 

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi. 

Quá kiêu ngạo. Quá cuồng vọng. 

Khương Phương Ngọc cũng sợ hãi mà che miệng lại, cô sững sờ ở đó thật lâu không kịp phản ứng. 

Ngược lại chính là Ca Cao, lúc này cô bé đang trong lòng của Khương Phương Ngọc, cô bé vung quả đấm nhỏ và hét lên: "Bố đẹp trai quá, bố đẹp trai quá" 

Mặc dù Ca Cao không thể nhìn thấy nhưng cô bé có thể nghe thấy. 

Khương Phương Ngọc sợ tới mức vội vàng che miệng nhỏ của Ca Cao lại, sau đó kéo lấy cánh tay của Tiêu Hoàng Nam, lo lắng hỏi: "Tiêu Hoàng Nam, anh làm sao vậy?" 

Sau đó, cô liên tục không ngừng xin lỗi Khương Mỹ Dung và Ngô Gia Hiệp: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh ấy... anh ấy không cố ý, anh ấy mới xuất ngũ trở về, có chút khí huyết xông lên, tôi thay anh ấy xin lỗi các vị, tôi sẽ trả tiền thuốc men" 

"Trả? Trả cái gì? Còn dám đả tạo. Chúng mày cứ chờ đó, tạo nhất định phải bắt chúng mày quỳ xuống xin lỗi tạo." Ngô Gia Hiệp từ dưới mặt đất đứng lên, hai mắt phun lửa. 

“Xem ra anh còn quỳ chưa đủ.” Tiêu Hoàng Nam nhẹ giọng nói câu này. "Đủ rồi." 

Lúc này, Khương Thái Sơn vốn đang ngồi ở ghế chính, vô cùng tức giận vỗ bàn một cái, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Phương Ngọc và Tiêu Hoàng Nam, tức giận nói: "Khương Phương Ngọc. Mày đây là cố ý muốn tạo chết sớm đúng không?" 

"Không có ông nội, không phải. Phương Ngọc trở về để chúc thọ ông nội. Đây là quà của Phương Ngọc cho ông nội" Khương Phương Ngọc lo lắng, đôi mắt đỏ hoe, đưa món quà đã chuẩn bị cẩn thận của mình cho Khương Thái Sơn. 

Thế nhưng Khương Thái Sơn đầy sang một bên, hộp quà tinh xảo rơi xuống đất, một hộp cao dán chữa bệnh thấp khớp trực tiếp vỡ ra. 

Điều này đột nhiên gây ra tiếng cười và sự coi thường của mọi người. 

"Cái gì thế này? Một hộp cao dán? Chết tiệt. Làm sao có thể mang loại quà mừng thọ thế này?" 

"Thật tội nghiệp. Thật mất mặt" 

Khường Phương Ngọc chạy tới, bỏ qua sự giễu cợt của mọi người, nhặt hộp cao dán trên đất lên, mắt đỏ hoe, khóc: "Chân của ông nội cử đến khi trời mưa và vào mùa đông là lại đau. Đây là thứ Phương Ngọc mua cho ông nội, đây là tấm lòng của Phương Ngọc, đây là... hu hu..." 

Sự khinh thường và tiếng mắng mỏ xung quanh khiến Khương Phương Ngọc ngồi xổm xuống mặt đất lau nước mắt. 

Khương Thái Sơn đã làm tan nát trái tim và tình yêu của cô dành cho ông nội, 

Khương Mỹ Dung cũng nhận cơ hội này mỉa mai mắng cô: "Chỉ bằng một hộp cao dán mà cô cũng muốn trở về nhà họ Khương sao? Nằm mơ" 

“Nghe ý của cô, chỉ cần Khương Phương Ngọc tặng một món quà mừng thọ xứng đáng thì cô ấy có thể trở về nhà họ Khương, đúng không?” Tiêu Hoàng Nam hỏi ngược lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. 

"Chỉ cần nó có thể nhận được dự án tiếp quản một phần doanh nghiệp và tài sản của nhà họ Kim thì nó có thể trở về nhà họ Khương" 

Khương Thái Sơn lúc này lạnh lùng nói. 

Tin tức về sự diệt vong của nhà họ Kim đã làm chấn động Tô Hàng. Trong những ngày qua, các gia tộc và các gia đình giàu có ở Tô Hàng đều nhìn chằm chằm vào các sản nghiệp và dự án mà nhà họ Kim để lại. 

Nhà họ Khương cũng không ngoại lệ, nếu có thể nhận được một phần nhỏ trong sản nghiệp và các dự án thì cũng đủ nhà họ Khương dùng trong một năm. 

Tuy nhiên có được một phần sản nghiệp và dự án nhà họ Kim là rất khó. 

Những sản nghiệp và dự án này đã được Thiếu tá Hàn Lục Dân đóng quân ở Tô Hàng tiếp quản. Dù sao thì các dự án liên quan đến nhà họ Kim đều rất lớn, tình huống có chút đặc thù nên chỉ có thể là Hàn

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK