• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 32: Đi đến biệt thự Minh Nguyệt 

Anh ta không phải là Tiêu Hoàng Nam, không thể kiềm chế được. 

Từ Thu Thủy bị cái tát này làm cho ngẩn ra, nhanh chóng ôm lấy gương mặt sưng húp của mình, sợ hãi trốn sau Khương Nhược Đông, không dám lên tiếng. 

Chỉ yếu là vì khí thế của Long Nhật quá mạnh, vốn dĩ chính là chủ của một nhóm sát thủ, chỉ lộ ra ánh mắt cũng có thể dọa chết một nhóm người. 

“Lập tức cút ra ngoài. Nếu không tôi sẽ đích thân ra tay đấy.” Long Nhật lạnh lùng lên tiếng. 

Nhóm người Khương Nhược Đông bị dọa lùi về phía sau mấy bước, trong lòng vô cùng hoảng sợ. 

Khương Thiên Hàn còn tiến lên phía trước khoa chẩn múa tay, chỉ vào Long Nhất hét lên: “Mày là ai chứ? Chỉ là một tên chó giữ nhà. Dám nói như vậy với bọn tao. Mày biết bọn tao là ai không? Bọn tao là người của nhà họ Khương ở Tô Hàng đấy, tao là Khương Thiên Hàn, là em trai của Khương Phương Ngọc. Mày mau bảo cô ta lăn ra đấy”. 

Ha ha ha, một tràng cười lạnh vang lên, khóe mắt Long Nhất mang theo sát ý, trực tiếp đạp vào bụng Khương Thiên Hàn. 

Bốp. 

Cả người Khương Thiên Hàn bay ra ngoài như tôm khô, ngã lăn trên mặt đất mấy vòng rồi mới nằm xuống. 

“Ai da. Đau chết mất, mẹ, tên chó giữ nhà này dám đánh con” Lúc này Khương Thiên Hàn cảm thấy như bị búa đập mạnh vào bụng vậy, sắc mặt đỏ bừng như quả cà chua, trán anh ta chảy mồ hôi như mưa. 

Từ Thu Thủy hét lên một tiếng, nhanh chóng chạy đến đỡ Khương Thiên Hàn dậy, sau đó mặt đỏ tía tai chỉ vào Long Nhật mắng: “Mày... sao mày có thể đánh người chứ? Mày chẳng qua chỉ là một con chó giữ nhà, vậy mà dám ngông cuồng như vậy, tao gọi điện thoại báo cảnh sát đến bắt mày” 

Long Nhật cười lạnh một tiếng, bước lên phía trước, lạnh lùng nói: “Xem ra, các người không muốn đi, vậy tôi chỉ đánh phải đích thân ra tay thôi.” 

Sau đó, trong tiếp bốp bốp có xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của hai người Từ Thu Thủy và Khương Thiên Hàn, hai người đều trực tiếp bị Long Nhật ném ra khỏi biệt thự như vết rác vậy. 

Chỉ có mình Khương Nhược Đông không nói tiếng nào bước ra ngoài, nhìn Từ Thu Thủy và Khương Thiên Hàn bị ném trên đất, mặt trầm xuống nói: “Mất mặt. Nhanh theo tôi trở về” 

Mà phía bên này, Tiêu Hoàng Nam ở tầng hai biệt thự, nhìn mọi thứ vào trong mắt. 

Phía sau anh, Khương Phương Ngọc đang chơi với Ca Cao, hai mẹ con nói cười, rất vui vẻ. 

“Tiêu Hoàng Nam, anh nói xem, ông nội và ba mẹ em có thật sự đến đây không? Em có chút lo lắng, dù sao ông nội cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, nhỡ đâu bọn họ thật sự không đến. Có thể không cần để ông nội xin lỗi được không? Lúc trước ông đối với em rất tốt, em cũng không muốn để ông nội đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy xin lỗi em” 

Khương Phương Ngọc đột nhiên nói, vẻ mặt đều là suy nghĩ cho người nhà họ Khương. 

Cô gái ngốc này, sao phải suy nghĩ cho người khác chứ, tại sao lại tốt bụng như vậy? 

Tiêu Hoàng Nam quay người, cười nhẹ nói: “Em yên tâm đi, nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cơ hội hợp tác lần này đầu, chúng ta chỉ cần đợi thôi là được rồi” 

“Vâng” Khương Phương Ngọc gật đầu, còn có chút cảm xúc lo lắng. 

Trong phòng khách của nhà họ Khương. 

Mẹ con hai người Từ Thu Thủy và Khương Thiên Hàn đang nước mắt nước mũi ròng ròng kể lại những chuyện bất bình mà bọn họ gặp ở biệt thự Minh Nguyệt. 

Hơn nữa, mặt và toàn thân hai người bọn họ đều là vết thương, đặc biệt là Khương Thiên Hàn, trên đường còn đặc biệt đến phòng khám nhỏ, băng bó thành một cái bánh ú, lúc này đang khóc lóc quỳ trước mặt Khương Thái Sơn, nức nở nói: “Ông nội, ông nhìn cháu này, đã bị đánh thành thế này rồi. Khương Phương Ngọc đó, thật không có tim gan, dù sao cháu cũng là em trai cô ta, vậy mà cô ta lại để bảo vệ giữ cửa đánh cháu và mẹ cháu thành thế này” 

Khương Thái Sơn đau lòng nhìn đứa cháu trai duy nhất của mình, tức giận nói: “Hay cho Khường Phương Ngọc. Làm phản rồi.” 

“Bố, lần này bố không được mềm lòng. Bây giờ Khương Phương Ngọc kia đã không đặt nhà họ Khương chúng ta vào trong mắt nữa, càng không đặt bổ vào trong mắt. Bọn con đi qua đó, đến mặt cũng chưa được nhìn thấy, đã bị bảo vệ nhà cô ta đánh đuổi ra ngoài. Bố, bố phải làm chủ cho bọn con”. 

Từ Thu Thủy khóc nức nở, người phụ nữ tầm ba bốn mươi tuổi, trang điểm tỉnh xảo, khóc lóc khiến người ta đau lòng. 

Sắc mặt Khương Thái Sơn rất khó nhìn, nghiêng mặt nhìn Khương Nhược Đông, hỏi: “Rốt cuộc là như thế nào? 

Khương Nhược Đồng bất lực thở dài, nói: “Bố, bọn con không gặp được Khương Phương Ngọc, thì đã bị người ta đuổi ra ngoài rồi. Có thể, bố không đi thì e rằng sẽ không thể gặp được người”. 

Cộc cộc. 

Chiếc gậy không tay Khương Thái Sơn đập mạnh xuống nền, tức giận nói: “Tốt tốt tốt. Tôi phải xem xem, có phải Khương Phương Ngọc muốn ông già tôi đây xin lỗi cô ta không?” 

Nói xong, Khương Thái Sơn đứng dậy, dẫn người nhà họ Khương tiến thẳng đến biệt thự Minh Nguyệt. 

Tin tức này lập tức truyền đến toàn bộ nhà họ Khương và tập đoàn Khương thị, tất cả mọi người đều kinh ngạc. 

“Tin mới hot đây. Tin mới hot đây. Ông cụ đi gặp Khương Phương Ngọc rồi.” 

“Nghe nói một nhà ba người Khương Nhược Đông đến đây xin lỗi, trực tiếp bị đánh đuổi ra ngoài. Khương Phương Ngọc này cũng thật tàn nhẫn. Đến cả bố mẹ và em trai mình cũng không gặp mặt” 

“Theo tôi thấy, đây nhất định là chủ ý của Tiêu Hoàng Nam, một tên khổ rách áo ôm mà dám đối với nhà họ Khương như vậy? 

Người nhà họ Khương hùng mạnh, dưới sự lãnh đạo của Khương Thải Sơn, đến cổng biệt thự Minh Nguyệt. 

Sau khi bọn họ xuống xe, nhìn thấy biệt thự Minh Nguyệt nguy nga tráng lệ thì đều kinh ngạc. 

“Trời ơi. Đồ để tiện Khương Phương Ngọc kia vậy mà lại sống ở đây sao?” 

“Con mẹ nó. Biệt thự này bằng mười nhà họ Khương chúng ta đấy? Cô ta là người giàu nào trong danh sách vậy?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK