• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khương Phương Ngọc giữ chặt cánh tay Tiêu Hoàng Nam, làm nũng nói: “Anh mau nói đi, rốt cuộc sao lại có được thiệp mời này? Là do ai đưa? Có phải là ông nội hay không? 

Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của Khương Phương Ngọc, Tiêu Hoàng Nam dịu dàng cười, nói: “Là do Khương Mỹ Dung sai người đưa đến”. 

"Chị họ? Sao có thể chứ?” Khương Phương Ngọc nghe vậy thì vẻ mặt có chút thất vọng và nghi ngờ. 

Khương Mỹ Dung trước giờ vẫn luôn căm hận mình, vì sao cô ta lại phải người đưa thiệp mời đến? 

Tiêu Hoàng Nam cười nói: “Có lẽ là trong lòng của ông nội em không thể bỏ rơi em được, cho nên mới bảo chị họ của em đưa thiệp mời đến. Em đừng suy nghĩ lung tung, nếu thiệp mời đã đưa đến rồi thì ngày mai anh sẽ đi cùng em. Vừa đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói với nhà họ Khương” 

“Hả? Anh đi cùng với em sao? Thật sao? Nhưng làm như vậy có phải không ổn cho lắm không? Lúc trước bởi vì chuyện kia mà ông nội mới nổi trận lôi đình đuổi em ra khỏi nhà họ Khương, nếu như anh xuất hiện trong tiệc mừng thọ của ông nội, có thể sẽ khiến ông nội tức giận không?” 

Khường Phương Ngọc tràn đầy lo lắng nói, nói xong lời cuối cùng thì giọng nói từ từ nhỏ lại như con muỗi vậy. 

Tiêu Hoàng Nam cưng chiều sờ lên đầu cô, cười nói: “Không sao đâu, anh đi cùng em, thuận tiện chăm sóc cho em, dù sao trên người em cũng còn vết thương” 

Khương Phương Ngọc nghĩ rồi gật đầu nói: “Được.” 

Nói thật thì trong lòng Khương Phương Ngọc vẫn còn có chút sợ hãi và do dự, dù sao cô cũng chưa từng đưa người đàn ông nào về nhà họ Khương, chứ đừng nói tới việc đưa đến tiệc mừng thọ. 

Hơn nữa, người cô dẫn về lần này còn là Tiêu Hoàng Nam. 

Năm đó bởi vì anh mà cô trở thành trò cười cho toàn bộ Tô Hàng, hại danh tiếng và địa vị của nhà họ Khương tuột dốc không phanh, hơn nữa còn mất đi cơ hội trở thành gia tộc hàng đầu. 

Hơn nữa, bởi vì Tiêu Hoàng Nam mà những năm nay Khương Phương Ngọc toàn sống trong bóng tối, sống trong sự chỉ trích và khiêu khích châm chọc của người khác. 

Cho nên trong lòng của phường Phương Ngọc có hận Tiêu Hoàng Nam. 

Nhưng lúc Tiêu Hoàng Nam xuất hiện vào cái đêm đó, những nỗi hận kia đã biến mất toàn bộ. Bây giờ trong lòng của Khương Phương Ngọc hoàn toàn tin tưởng Tiêu Hoàng Nam. 

Ở bên cạnh Khương Phương Ngọc một hồi, Tiêu Hoàng Nam đi sang phòng của Ca Cao. Lúc 

này Ca Cao đang ngồi bên cửa sổ, chống hai tay lên trên bệ cửa, cô bé mặc bộ váy công chúa màu trắng, đang cảm nhận sự ấm áp từ ánh nắng mặt trời chiếu xuống. 

Trên mắt của Ca Cao vẫn còn che một miếng vải lụa đen như cũ, tựa như là ánh sáng trong hoa hồng đen, khiến cho người ta đau lòng biết bao nhiêu. 

“Ca Cao, bố đến thăm con” Tiêu Hoàng Nam nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Ca Cao, ngồi xổm người xuống. 

“Bố, bố đến rồi, Ca Cao nhớ bố muốn chết” Ca Cao xoay người quan trực tiếp vươn tay ôm lấy cổ Tiêu Hoàng Nam, khóe môi nâng lên nụ cười động lòng người. 

Tiêu Hoàng Nam nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, sờ sờ cái mũi nhỏ như ngọc Quỳnh, trêu chọc cô bé nói: “Ca Cao, ngày mai mẹ phải trở về nhà họ Khương dự tiệc mừng thọ của ông nội, con có muốn đi chung không?” 

Ca Cao bĩu môi nhỏ, hờn dỗi lầu bầu: “Không đi. Mẹ cũng đừng đi. Ông già kia là người xấu. Người xấu. Cả dì họ cũng là người xấu. Bà ta luôn đến tìm mẹ gây phiền phức, còn đánh mẹ, mắng mẹ nữa. Ca Cao không thích bà ta, cũng không thích ông già kia. Ca Cao không muốn đi đâu.” 

Nói đến đây, Ca Cao rất tức giận quay đầu sang chỗ khác, hai tay khoanh trước ngực. 

Tiêu Hoàng Nam nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng. 

Khương Mỹ Dung. 

Được lắm, tôi nhớ kỹ cô. 

“Ca Cao, nếu như mẹ rất muốn trở về thì sao?” Tiêu Hoàng Nam hỏi. 

Ca Cao bĩu môi, suy nghĩ, sau đó yếu ớt mà nói: “Vậy Ca Cao muốn đi, Ca Cao muốn bảo vệ mẹ. Ca Cao không muốn những người xấu kia ăn hiếp mẹ. Bố, bố và Ca Cao cùng bảo vệ mẹ được không?” 

“Tất nhiên rồi. Bố không chỉ muốn bảo vệ mẹ, mà còn muốn bảo vệ Ca Cao” Tiêu Hoàng Nam cưng chiều sờ cái đầu nhỏ của Ca Cao, cười nói. 

Ca Cao nở nụ cười ngây thơ, ôm cổ Tiêu Hoàng Nam thật chặt, hôn một cái thật kêu lên trên mặt Tiêu Hoàng Nam. 

Điều này khiến Tiêu Hoàng Nam sững sờ, trong lòng vô cùng mừng rỡ. 

Sau đó anh ôm Ca Cao, hôn đến mấy lần, cho đến khi Ca Cao ghét bỏ đẩy Tiêu Hoàng Nam ra nói: “Được rồi mà bố" 

Tiêu Hoàng Nam cười ngây ngô, mãi đến khi anh rời khỏi phòng thì trên mặt vẫn tràn đầy sự vui vẻ. 

Giờ phút này Long Nhất đang đứng ở cổng nhìn thấy mặt mũi của Tiêu Hoàng Nam tràn đầy nụ cười hạnh phúc thì cũng đi theo bắt đầu cười ngây ngô. 

"Cậu cười cái gì?” Tiêu Hoàng Nam hỏi. 

Long Nhật lập tức ngừng cười, cung kính trả lời: “Thuộc hạ chưa từng nhìn thấy nụ cười như thể này trên mặt chủ soái” 

Nghe vậy, Tiêu Hoàng Nam cười ngây ngô, hỏi ngược lại: “Có sao?” 

“Đúng rồi, chuẩn bị một chút quà cáp giúp tối, ngày mai là tiệc mừng thọ của ông nội Khương Phương Ngọc, không thể để cho những người khác khinh thường cố ấy được.” 

Tiêu Hoàng Nam nói, Long Nhật nhanh chóng gật đầu, hỏi: “Chủ soái muốn quà cáp lớn cỡ nào?” 

“Cậu tự xem mà làm, đủ cho tất cả mọi người lau mắt nhìn Phương Ngọc là được. Tôi muốn khiến cho cô ấy trở thành nhân vật chính trong buổi tiệc tối mai. Tôi muốn khiến cho nhà họ Khương hối hận vì đã đuổi cô ấy đi. Cũng muốn khiến cho nhà họ Khương phải cầu xin cô ấy trở 

ve." 

Tiêu Hoàng Nam nói, nụ cười trên mặt chậm rãi thay thế bằng sự lạnh lùng. 

Nhà họ Khương. 

Khách sạn Hoàng Hôn. 

Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ Khương Thái Sơn, đã bao hết toàn bộ sảnh lớn của khách sạn Hoàng Hôn đắt đỏ nhất, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều người có tiếng tăm ở Tô Hàng. 

Toàn bộ hội trường, người người tấp nập, tay của những người đến đây mừng thọ đều mang theo quà tặng hộp lớn hộp nhỏ. 

Lúc Khương Phương Ngọc và Tiêu Hoàng Nam xuất hiện ở khách sạn Hoàng Hôn, đương nhiên dẫn đến không ít người nhà họ Khương chỉ trỏ và bàn luận, và cả những ánh mắt kỳ lạ xem trò vui. 

Khương Phương Ngọc chính là tội phạm của toàn bộ nhà họ Khương, đã bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà họ Khương. 

Kẻ có tội với gia tộc như thế này, vậy mà hôm nay lại dám dẫn theo một người đàn ông xa lạ đến dự tiệc mừng thọ. 

"Ồ? Đó có phải là phương Phương Ngọc không, sao cô ta lại đến đây? Người đàn ông bên cạnh cô ta là ai vậy? Chưa từng gặp bao giờ”. 

“Không biết nữa, đây là ông cụ Khương hồi tâm chuyển ý sao? Vậy mà cho cô ta trở về.” 

“Ha ha, chẳng qua chỉ là một con nhỏ khốn kiếp bị đuổi ra khỏi nhà họ Khương mà thôi, chắc là ông cụ Khương thấy cô ta đáng thương, nên mới cho cô ta đến đây”. 

“Sao tôi có cảm giác người đàn ông kia nhìn khá quen, giống như Tiêu Hoàng Nam của nhà họ Tiêu năm năm trước.” 

“Không thể nào. Không phải năm năm trước anh ta đã chết rồi sao?” 

Đối mặt với nhiều ánh mắt không thiện lành như vậy, Khương Phương Ngọc kéo tay Tiêu Hoàng Nam thật chặt, bước chân muốn bước vào trong đại sảnh kia cũng dừng lại: “Tiêu Hoàng Nam, hay là chúng ta trở về đi. Em có chút sợ” 

Năm năm rồi, đám người này vẫn luôn buông lời nhục nhã Khương Phương Ngọc không ít. 

Tiêu Hoàng Nam ôm Ca Cao mặc váy công chúa màu hồng trong ngực, hôm nay Ca Cao rất đáng yêu, trên mắt vẫn che một miếng vải lụa đen như cũ, còn thắt thành một cái nơ con bướm. 

“Nếu như đã đến rồi thì chúng ta cứ vào thôi. Có anh ở đây, sẽ không sao đâu.” 

Nhìn ra sự căng thẳng và bất an của Khương Phương Ngọc, Tiêu Hoàng Nam dịu dàng nói. 

Khương Phương Ngọc hít sâu một cái, sau đó cất bước vào đại sảnh trong ánh mắt không thiện lành của mọi người. 

Sau đó Khương Phương Ngọc dẫn theo Tiêu Hoàng Nam và Ca Cao ngồi yên tĩnh ở một góc hẻo lánh trong ánh mắt kỳ lạ của các khách mời. 

. Nhưng vừa muốn ngồi xuống thì lại có một giọng nói không êm tại truyền đến: “Chị? Sao chị lại đến đây? Còn dẫn theo đứa con hoang này nữa chứ. Chị có biết kẻ ông nội ghét nhất là nó không. Chị mau đi đi, tránh khiến cho ông nội không vui. Nếu như ông nội không vui, trách tội một nhà chúng tôi, tước đi chức vụ phó quản lý phòng thị trường vừa thắng cho tôi, chị có gánh nổi trách nhiệm không?” 

Kẻ mở miệng nói chính là Khương Thiên Hàn, em trai cùng bố khác mẹ của Khương Phương Ngọc. Trên người mặc bộ tây trang màu đen, hai tay cắm vào trong túi quần, vẻ mặt căm hận chán ghét nhìn chằm chằm vào ba người Khương Phương Ngọc. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK