Chương 43: Tôi không đồng ý
Câu nói này của Tiêu Hoàng Nam, khiến toàn bộ hội trường trở lên im lặng.
Đột nhiên, Khương Mỹ Dung bạo phát, chỉ vào Tiêu Hoàng Nam mằng: “Tiêu Hoàng Nam. Ở đây có chuyện của anh sao? Anh. nhiều chuyện cái gì chứ. Cút ra ngoài cho tôi. Đây là cuộc họp của gia tộc nhà họ Khương chúng tôi, đến lượt một người ngoài như anh khoa chân múa tay sao?”
“Đúng vậy. Tên đầu đường xó chợ như cậu, có tư cách gì mà ồn ào ở đây chứ. Cút.” Tiết Ngọc Mai cũng nói theo con gái mình, khuôn mặt lạnh lùng.
Khương Tuấn Dật càng tức giận, quay đầu nhìn Khương Nhược Đông, trầm giọng nói: “Khương Nhược Đông. Đây là con rể tốt của cậu sao? Không biết lớn nhỏ, còn ra thể thống gì chứ. Lời của ông cụ chính là thánh chỉ. Các người muốn làm cái gì, tạo phản
Khương Nhược Đông cũng cười ngại ngùng, nhíu mày, đứng dậy chỉ vào Tiêu Hoàng Nam tức giận quát: “Tiêu Hoàng Nam. Đủ rồi. Đây là cuộc họp nhà họ Khương, một người ngoài như cậu, nhanh chóng cút ra ngoài cho tôi. Đừng có khiến tôi mất mặt nữa”
"Ông nói lung tung cái gì vậy?”
Từ Thu Thủy bất mãn đứng lên, kéo Khương Nhược Đông một cái nói: "Tôi cảm thấy lời của Tiêu Hoàng Nam nói không sai. Dự án lần này vốn dĩ là do con gái tôi Phương Ngọc lấy về được, dựa vào cái gì mà lại đã con gái tôi ra ngoài chứ. Muốn đá ra cũng được, nhưng ít nhất cũng phải cho con trai tôi tham gia vào, tốt nhất nhận chức vụ phụ trách. Nếu không, tôi không đồng ý.”
Nói rồi, Từ Thu Thủy còn kéo lấy Khương Phương Ngọc nói: “Phương Ngọc à, lúc này con không được hồ đồ đâu, con không biết con không muốn làm, cũng không sao, nhưng con phải để em trai con tham gia vào chứ?
“Đúng vậy chị à, chị không có bản lĩnh cũng không sao, em có, chị mau nói gì đi.” Khương Thiên Hàn cũng gấp gáp đến tái mặt, không ngừng quanh quẩn bên người Khương Phương Ngọc.
Mà bên kia, Khương Mỹ Dung lại cười chế nhạo nói: "Ai dô, thật kỳ lạ mà, không biết mẹ kế biến thành mẹ ruột từ bao giờ vậy. Lúc đầu các người đối xử với Khương Phương Ngọc thế nào, bọn tôi đều nhìn thấy. Khương Phương Ngọc, cô phải suy nghĩ kỹ rồi mới được quyết định đấy"
Lúc này Khương Phương Ngọc ngồi yên tại chỗ, trong lòng vô cùng hoảng sợ, ánh mắt cũng mông lung bất định, có ít lời nói mắc kẹt trong cổ họng, hoàn toàn không nói ra được.
Cô chưa bao giờ thấy một cuộc chiến như thế này, trong lòng sợ hãi.
Mà vào lúc này, Tiêu Hoàng Nam đột nhiên nắm lấy bàn tay có chút run rẩy phát lạnh của cô, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nói: "Phương Ngọc, tin chính mình, em phải sống vì mình, sống vì Ca Cao. Chỉ cần em muốn, không ai có thể cướp được hợp đồng trong tay em đâu”.
“Đúng. Con không suy nghĩ cho mình, thì cũng phải suy nghĩ cho Ca Cao chứ. Chỉ cần nhà chúng ta lấy được hợp đồng này, mới có thể kiếm được nhiều tiền, các con mới có thể ở trong căn nhà to hơn. Còn có học phí sau này khi Ca Cao đi học nữa, con phải nghĩ cách kiếm tiền chứ” Từ Thu Thủy không ngừng ở bên cạnh khuyên nhủ.
Trong lòng Khương Phương Ngọc rất hoảng loạn, nhưng, cô vừa nghĩ đến Ca Cao, vừa nghĩ đến Tiêu Hoàng Nam ở bên cạnh mình, trái tim hoảng loạn của cô, dần dần yên tĩnh lại.
Đúng.
Sống vì mình, vì Ca Cao.
Nếu như Khương Phương Ngọc cô đã được trở về nhà họ Khương, thì phải học được cách phản kháng. Tranh giành những lợi ích thuộc về một nhà ba người bọn họ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Phương Ngọc trở lên rất kiên định, nắm chặt tay, hít sâu một hơi, đứng dậy nhìn sắc mặt âm trầm của Khương Thái Sơn nói: "Ông nội, dự án hợp tác lần này với tập đoàn Lục Dân, là bọn họ chọn cháu, cho nên, cháu không đồng ý giao toàn bộ dự án lần này cho chị Mỹ Dung. Cháu cũng muốn tham gia”
“Đúng đúng đúng. Các người đều nghe thấy rồi chứ, con gái tôi nói, con bé cũng muốn tham gia, còn có con trai tôi nữa” Từ Thu Thủy vui vẻ cười, nhanh chóng chen lời.
Khương Mỹ Dung tức giận trực tiếp đi đến, chỉ vào mũi Khương Phương Ngọc mắng: "Khương Phương Ngọc. Cô điên rồi. Cô không biết cái gì cả, dựa vào cái gì để tham gia chứ?”
“Tôi... tôi có thể học”
Khương Phương Ngọc yếu ớt nói một câu, rõ ràng là rất khiêm tốn, thiếu tự tin, cơ thể có co lại phía sau.
Nhưng lúc này một bàn tay to lớn ấm áp lại ôm lấy eo cô.
Tiêu Hoàng Nam thở ở đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khương Mỹ Dung: “Tôn trọng với người phụ nữ của tôi một chút. Hơn nữa, tôi nhắc nhở cô một câu, Phương Ngọc nói, em ấy muốn tham gia. Nếu như ai dám muốn cướp, thì hợp tác lần này, mọi người đừng có mơ đến nữa.
Lộp bộp.
Khương Mỹ Dung bị ánh mắt của Tiêu Hoàng Nam làm cho sợ hãi, lùi lại phía sau mấy bước.
Quá đáng sợ rồi.
Tiêu Hoàng Nam này, khí thế trên người sao lại lạnh như thể chứ.
“Ông ơi, ông mau nói đi, dự án hợp tác lần này vô cùng quan trọng, sao có thể tùy ý giao cho phương Phương Ngọc không biết cái gì được chứ? Cái này... cái này không phải làm hủy hoại thanh danh của nhà họ Khương chúng ta sao?
Khương Mỹ Dung lập tức ôm cánh tay Khương Thái Sơn làm nũng nói.
Sắc mặt Khương Thái Sơn cũng trầm xuống, suy nghĩ một chút lợi hãi, lạnh giọng nói: “Được rồi. Dù sao dự án lần này cũng do Khương Phương Ngọc lấy được, nếu như con bé muốn tham gia, vậy thì để nó tham gia đi.”
“Ông ơi, nhưng mà...”