Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (Truyện full) - Hạ Tịch Quán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 411: Ông Cụ Tỉnh Lại

Lục Hàn Đình vào phòng làm việc, anh đưa tay hất

toàn bộ tài liệu trên bàn xuống đất.

Cỏi cà vạt xuống, dùng sức thả xuống thảm, anh ngồi
xuống ghế sô pha, lười biếng dựa tắm lưng cứng đờ

lên, một luồng khí u ám dày đặc tỏa ra.

Nhắm mắt rồi lại mở ra, trong hốc mắt tất cả đều là tia máu.

Bây giò cô đang làm gì?

Có khóc hay không?

Anh thực sự là một tên khốn, hết sức khốn nạn!

Quên anh đi!

Lục Hàn Đình cảm thấy tinh thần hiện tại rất không tốt,
lại phát ra dấu hiệu bệnh, lồng ngực tinh xảo phập

phòng, tiếng thở dốc đáng sợ như loài dã thú.

Bây giờ anh muốn lao ngay về phòng ngủ, quay lại với

cô, cơ thể anh có chút khó chịu, trong đầu tất cả đều
là dáng vẻ cô mang chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ
rượu, anh muốn về mạnh mẽ đè lên cô, bóp nát cô,

như vậy anh sẽ không khó chịu như vậy.

Lục Hàn Đình toát mồ hôi lạnh, bởi vì cái ý nghĩ đáng
sợ này của chính mình, dường như mỗi lần lâm bệnh,

anh đều muốn quay lại hành hạ cô.

Lục Hàn Đình cảm thấy không còn tự chủ được nữa,

liền đứng dậy mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc ngủ.

Mở nắp chai, anh dốc ba viên thuốc ngủ vào miệng,

nuốt xuống.

Sau khi uống thuốc ngủ, anh sẽ không đi tới chỗ cô,

sẽ không quấy rày cô, để cô đi, để cô hận anh.

Sáng sớm ngày mai.

Lúc Hạ Tịch Quán xuống lầu, nhìn thấy Lục lão phu

nhân mỉm cười hiền từ: “Quán Quán, cháu dậy rồi à…

Ôi chao, mắt cháu sao thế, sao lại sưng thế này?”

Hạ Tịch Quán đêm qua đã khóc rất lâu, hốc mắt sưng
tấy, mặc dù cô đã chườm khăn nóng trước đó nhưng

vẫn sưng.

“Bà ơi, không sao đâu, tối hôm qua cháu thức khuya
viết luận văn, do không nghỉ ngơi tốt thôi ạ.” Hạ Tịch
Quán ân cần nắm lấy cánh tay Lục lão phu nhân,

nũng nịu nói.

“Dù có viết luận văn gì thì cũng đừng thức đêm chứ,
có thể để đó ban ngày rồi viết mà cháu, sau này
không được thức khuya nữa, hại cho sức khỏe lắm,
mẹ Ngô, hấp trứng cho Quán Quán lăn mắt.” Lục lão

phu nhân thương yêu trách mắng.

Hạ Tích Loan không muốn bà nội biết chuyện giữa cô
và Lục tiên sinh, cho dù tối hôm qua anh không cảnh

báo cô, cô cũng sẽ không nói ra.

Meo meo…

Đúng lúc này Tiểu Viên Viên chạy tới.

Hạ Tịch Quán cúi người ôm Tiểu Viên Viên vào lòng,
vuốt ve lớp lông mềm mại trên người nó, đây vẫn là
món quà Lục tiên sinh tặng cô khi anh đi công tác
nước ngoài, không ngờ thời điểm hiện tại lại thay đổi
rồi, mọi yêu thương cưng chiều của anh dành cho cô

nay đã hóa chán ghét cùng bạc tình.

“Mà này, Quán Quán, sao Hàn Đình vẫn chưa dậy, nó

hiếm khi dậy muộn như vậy?” Lục lão phu nhân hỏi.

Anh vẫn chưa dậy à?

Bất kể quan hệ giữa hai người như thế nào, Hạ Tịch
Quán vẫn rất lo lắng cho tình trạng của anh, không

biết tối qua anh có ngủ được không?

“Bà nội, để cháu đi xem Lục tiên sinh thế nào.”

Hạ Tịch Quán bề Tiểu Viên Viên lên lầu đi vào phòng

làm việc, cô giơ tay gõ cửa phòng làm việc “cốc cóc”.

Lục Hàn Đình vẫn chưa tỉnh lại, thuốc ngủ tối hôm qua
uống có hơi mạnh, nhưng nghe thấy tiếng gõ cửa, anh

liền nhanh chóng mở mắt tỉnh dậy.

Tối hôm qua ngủ trên ghế sô pha, khi ngồi dậy anh
cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, không cần
soi gương anh cũng biết mình bây giờ tồi tệ đến mức nào.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, sau đó cửa
được mở ra, dáng người mảnh mai của Hạ Tịch Quán
xuất hiện bên cửa, đôi mắt sáng long lanh ánh nước
nhìn anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK