Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (Truyện full) - Hạ Tịch Quán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1790:

 

Cố Dạ Cần rất muốn nghe giọng Diệp Linh, nên anh vươn ngón tay ra, mở voice chat.

 

Thế nhưng, truyền tới không phải giọng của Diệp Linh, mà là… Trần Viên Viên.

 

Trần Viên Viên dùng chất giọng kỹ nữ trong kỹ nữ tức giận lấy le – Cố tổng thực sự rất đáng ghét, tối hôm qua anh ấy lam tôi rất đau, chúng tôi tận hừng đông mới ngủ…

 

“” Khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần “xoát” đều lạnh xuống, còn mím môi lạnh lẽo.

 

Mây nhân viên vừa thở phào đã mân cảm nhận ra tâm trạng biến hóa của chủ tịch, bọn họ trong nháy mắt hít lại ngụm hơi vừa thở ra đấy, ngồi nghiêm chỉnh.

 

Cố Dạ Cần giận thật, anh lúc đầu muốn nghe giọng Diệp Linh thư giãn một chút, nào biết là chất giọng kỹ nữ trong kỹ nữ này.

 

Anh gửi lại một đoạn voice chat, giọng nói rất nặng – Mẹ nó, ông đây tối hôm qua vẫn luôn bận họp!

 

Nói xong, Cố Dạ Cần trực tiếp ném điện thoại cho thư ký riêng, con ngươi đen thanh bản tựa mũi tên sắc nhọn nhau rơi trên đầu nhóm nhân viên: “Ngây ra đó làm cái gì, đồ xảo trá, không tim không phổi!”

 

Cố Dạ Cần nhắc chân, một cước đạp ngã nhào một cái ghế.

 

Đám nhân viên tự dưng nằm cũng trúng đạn: “…”

 

Tiếng “đồ xảo trá, không tim không phổi” này đến tột cùng là mắng ai?

 

Đứng ra đi Chúng tôi không muốn đội nồi đâu!

 

Đoàn phim.

 

“Ding” một tiếng, Diệp Linh rất nhanh đã nhận được hồi âm, cô câu đôi môi đỏ mọng: “Trần Viên Viên, Cố tổng của cô gửi tin qua này, chúng ta cùng nhau nghe đi!”

 

Dáng vẻ hống hách của Trần Viên Viên đã bay đi phân nửa, bởi vì ả biết Cố Dạ Cần đi công tác, sau khi trở về từ hôn lễ, ả ngay cả mặt Cố Dạ Cẩn cũng không thấy qua, vừa rồi là ä nói bậy.

 

Hiện tại trái tim của ả đang rôi bời, song ả không muốn nhận thua, mạnh miệng nói: “Nghe thì nghe, Diệp Linh, cô tưởng tôi sợ cô?”

 

Diệp Linh mở đoạn voice ra, tiếng mắng nóng nảy của Cố Dạ Cần truyền tới – mẹ nó, ông đây tối hôm qua vẫn luôn bận họp!

 

Diệp Linh rất ít nghe Cố Dạ Cần chửi tục, con người anh tuy trong cốt nhục rất tăm tối, nhưng mặt ngoài vẫn nhã nhặn cắm dục, giống như vậy vẫn là lần đầu tiên.

 

Diệp Linh khẽ chau mày.

 

Phụt.

 

Hoa tỷ bật cười: “Trân Viên Viên, Cô tổng hiện thân, trực tiếp vả mặt cô, phỏng vấn một chút, mặt của cô có đau không?”

 

Bị vả mặt, mặt mũi Trần Viên Viên trắng bệch, tiếng “mẹ nó” kia của Cố Dạ Cần là mắng cho ảI Cho nên Trần Viên Viên đối với Cố Dạ Cần vẫn có chút sợ, bởi vì người đàn ông Cố Dạ Cẩn này rất hoang dã, không ai có thể thu phục được anh.

 

Lúc này Diệp Linh đi tới bên cạnh Trần Viên Viên: “Trần Viên Viên, sau này không có chuyện thì đừng tới trêu chọc tôi, trêu chọc tới tôi, tôi đây chỉ có thể tìm một chút chuyện cho cô làm.”

 

“Được rôi, Cô tông của cô không ở đây, cô là tịch mịch mơ mộng xuân, hay chơi với gã đàn ông khác đến hừng đông rồi vu oan đến trên đầu Cố tổng, chuyện này, cô phải giải thích thật tốt với Cố tổng của cô một chút, nếu không…

 

chẳng mấy chốc sẽ có nữ phụ kế tiếp từ trên trời rơi xuống đấy.”

 

Nói xong, Diệp Linh rời đi.

 

Trần Viên Viên cứng đờ tại chỗ, ả nghiến răng ken két, gần như tức sắp hộc máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK