Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (Truyện full) - Hạ Tịch Quán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1847:

 

“Không! Em sẽ không mở!” Bên trong Diệp Linh từ chối.

 

Cố Dạ Cần thấp giọng, lộ ra vài phần dung túng và dỗ dành cưng chiều: “Linh Linh, mở cửa đi, anh thừa nhận vừa rồi anh không nên dữ với em, không nên nói lớn tiêng với em, nhưng em đừng chọc anh, em đừng tức giận.”

 

Bên trong không có tiếng động, mấy giây sau, cửa phòng mở ra một đường chỉ, lộ ra cặp mắt đen ươn ướt của Diệp Linh, cô ở bên trong nhìn anh.

 

“Có Dạ Cần, cho dù hai người chúng ta đều sai, nhưng anh là đàn ông, anh không thể nhường em sao?” Diệp Linh chu đôi môi đỏ mọng, tiếng nói mềm mại.

 

Tim Cố Dạ Cẩn đều mềm nhữn, cô chính là thú cưng mà anh nuông chiều, không nỡ la mắng cô.

 

“Được, em nói cái gì chính là cái đó.”

 

Cố Dạ Cần mềm giọng nói.

 

“Vậy được, hiện tại anh nói một câu xin lỗi, em nói một câu xin lỗi, chuyện này bỏ qua.” Diệp Linh cắn răng lên môi, càng thêm vài phần xinh đẹp động lòng người.

 

Có Dạ Cẩn: “Xin lỗi, anh sai rồi.”

 

Đã được chưa?

 

“Được rồi Cố Dạ Cần, anh rốt cục đã nhận anh sai rồi, tối hôm nay phạt không cho anh vào phòng, ngẫm nghĩ lại cho tốt đi!” Diệp Linh chuẩn bị xong chăn và gối đầu ném hết vào ngực Cố Dạ Cần: “rầm” một tiếng lần thứ hai khóa trái cửa phòng lại.

 

Cố Dạ Cần ngoài cửa: “…”

 

Nói là anh một câu xin lôi, em một câu xin lỗi mà?

 

Nói là sẽ bỏ qua chuyện này mà?

 

Con nhóc lừa gạt này!

 

Phụt.

 

Lúc này bên tai truyền đến tiếng cười trộm.

 

Có Dạ Cần quay đầu, đánh mắt tới, hóa ra là người làm nữ chứng kiến nhà mình tiên sinh bị đuổi ra phòng không nhịn cười được.

 

“Tiên… tiên sinh, tôi không thấy gì cả, tôi đi làm việc đây…” Người làm nữ cuống quít bỏ chạy.

 

Có Dạ Cần thu hồi ánh mắt, khuôn mặt tuần tú kia đã xấu xí đến cực hạn, lúc đầu vốn định đêm nay ôm cô ngủ, lúc cô ngủ giống như con mèo con, liều mạng chui vào trong ngực anh, ngày đó anh không nói dối, chỉ cần anh khẽ động, cô liền quấn lên thật chặt, tư vị ngủ cùng với cô thực sự là… tuyệt không thẻ tả.

 

Thế nhưng .š fO rang, đêm nay anh phải ngủ thư phòng, một mình ngủ một phòng.

 

Giờ khắc này Cố Dạ Cẩn có một loại xúc động, anh rất muốn nhấc chân đạp cửa, cánh cửa này không đỡ được anh.

 

Nhưng, hay là thôi đi, cô sẽ thực sự dựng lông.

 

Cố Dạ Cẩn ôm gối và chăn của mình vào thư phòng, lúc này điện thoại lại vang lên, điện thoại của Có lão gia tử.

 

Anh động đến Sử tổng, điện thoại “ân cần thăm hỏi” của lão gia tử sớm muộn phải tới.

 

Cố Dạ Cẩn vứt điện thoại xuống một bên, không tiếp.

 

Cố gia đại trạch.

 

Cố lão gia tử nghe đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nữ máy móc — xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không nhấc máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK