Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (Truyện full) - Hạ Tịch Quán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2591:

Bệnh viện.

Lâm Mặc lúc trở về đã là ban đêm, cậu lén bảo y tá băng bó cánh tay cho cậu, không đề cho chị và Ngô Trạch Vũ biết, dường như tất cả chưa từng xảy ra.

Đi tới trong phòng bệnh, cậu ở bên giường chị đứng rất lâu, chị đã ngủ rôi, cậu đi ra ngoài.

Hành lang bệnh viện ban đêm không có ai, yên ‘ tĩnh, Lâm Mặc một mình ngôi ở chỗ này, đầu dựa vào tường, chậm rãi nhằm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, cậu lại mở mắt ra.

Hai mắt đỏ bừng, tràn đầy tia máu mệt mỏi.

Cậu từ trong túi quần móc ra điện thoại, sau đó nhập một chuỗi số điện Ta cậu không, lưu số điện thoại này, thế nhưng số điện thoại này đã nhớ kỹ trong lòng.

Cậu đã sớm biết số di động của cô, Lục Họa.

Cậu không gọi.

Không dám gọi.

Ngày hôm nay để cô thấy được bản thân đáng sợ như vậy, cô nhất định bị dọa rồi, cô nhất định sẽ sợ cậu, sẽ chán ghét cậu.

Lâm Mặc lại lấy ra một vật, là cây kẹo que sáng nay đút cho cô.

Cô chỉ liễm một cái liền chạy.

Lâm Mặc bỏ cây kẹo que vào trong miệng mình.

Ngọt. Cả nhà tải app truyệnhola đoc tiếp nhé!

Rất ngọt.

Lâm Mặc không thích ăn đồ ngọt, cậu lại tựa đầu về trên vách tường, m mắt tuần mỹ khép hờ, đầy đầu đều là hình ảnh cô liêm kẹo qu, trách không được kẹo que trong miệng cậu ngọt như vậy.

Cậu nâng tay trái lên, bắm đi bắm lại dãy số điện thoại kia, dường như chỉ có như vậy mới có thể… giảm bớt tương tư.

Bệnh Lục Họa rất nhanh đã khỏi, thứ Hai cô và Cô Vũ ngồi xe đến trường.

Xe sang trọng dừng ở đối diện đường cái, Lục Họa và Cô Vũ đi tới, Cô Vũ còn sợ hãi dặn dò: “Chị Họa Họa, ngày đó Lâm Mặc ở trong 1949 đáng sợ quá đi mắt, chị về sau nhất định phải cách anh ta xa một chút, đừng nói chuyện với anh ta biết chưa? Chị đến đây chính là trách nhiệm của em, em phải phụ trách an toàn với chị!”

Lục Họa không nói gì, bởi vì cô thầy được một người, Lâm Mặc tới.

Lâm Mặc cũng tới đi học.

Ngày hôm nay thiếu niên mặc đồng phục học sinh, phía trên áo sơmi màu xanh lam nhạt thát cà vạt, cà vạt cũng không thắt chỉn chu mà để vắt phất phơ trên cô, phía dưới là quần đen, trong tay cầm áo khoác, rõ ràng là đồng phục học sinh mọi người mặc, nhưng cậu lại mặc vào lại hút mắt đến nhất là trong đám người.

Chung quanh Lục Họa đều là người có nhan sắc đỉnh cao, anh cả anh ba của cô đều là nhân tài kiệt xuất, nhưng thiếu niên này lại khác xa với mọi người, trong đầu: cô đột nhiên chọt lóe lên vài năm sau, mười mây năm sau, dáng vẻ Lâm Mặc mặc âu phục đeo caravat, vốn là móc treo quận áo thì cậu chắc chắn còn có vài phân nhã nhặn bại hoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK