Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (Truyện full) - Hạ Tịch Quán
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1929: Từ nay nhóm chuyển sang tên miền mới truyen3.one nhé cả nhà! Mong cả nhà chú ý nhé!

 

“Vào.”

 

Dương Kỳ đẩy cửa đi vào, ả lắc lắc vòng eo như rắn nước đi tới trước mặt Cố Dạ Cẩn: “Chủ tịch, chính là phần văn kiện của chỉ.”

 

Cố Dạ Cần đưa tay nhận.

 

Thế nhưng một giây kế tiếp, Dương Kỳ nhẹ buông tay, văn kiện trực tiếp rơi trên thảm.

 

“Xin lỗi, xin lỗi chủ tịch, tôi nhặt ngay đây.” Dương Kỳ ngồi xổm người xuống nhặt văn kiện.

 

Cúc áo sơ mi trắng trước khi đến đã bị ả cởi ra ba cúc, ngồi quỳ như thế, vựa trái cây sung mãn kia liền lộ ra.

 

Câu dẫn trần trụi.

 

Dương Kỳ nhặt văn kiện, lúc này một đôi giày da màu đen cọ sáng xông vào ánh mắt, giẫãm lên văn kiện ả muốn nhặt.

 

Dương Kỳ ngắng đầu, theo giày da cọ sáng nhìn lên, lướt qua quần tây dài cắt tỉa như đao phong, phía trên là thắt lưng đen buộc quanh vòng hông mạnh mẽ, áo sơ mi trăng, còn có gương mặt tuần mỹ tinh xảo.

 

Cố Dạ Cẩn không biết từ lúc nào đã chuyển động ghé, đối mặt ả.

 

“Chủ tịch, anh đạp phải văn kiện của em rồi.” Dương Kỳ ném một cái mị nhãn.

 

Có Dạ Cần từ trên cao nhìn ả, ánh mắt còn nhìn lướt qua bộ ngực sung mãn của ả, nhếch môi như cười như không, anh lên tiếng nói: “Đừng phát dâm nữa, nói một chút, muốn làm gì?”

 

Đừng phát dâm nữa…

 

Ba chữ này được anh nói lười biếng lại tà mị, Dương Kỳ rất vui vẻ, anh quả nhiên rất hiểu.

 

“Chủ tịch, em không muôn làm cái gì mà, em chính là… trên người hơi ngứa, nếu không… anh dùng thắt lưng quất em vài cái nha?” Dương Kỳ quyến rũ đứng lên.

 

Cố Dạ Cần nhướng mày kiếm: “Phụ nữ lẳng lơ tôi đã gặp không ít, nhưng tôi thực sự lần đầu tiên thấy loại chủ động đưa tới cửa như cô vậy.”

 

“Chủ tịch, nơi đây chỉ có hai người chúng ta, nên anh không cần phải giả bộ đâu, anh không phải thích chơi mấy trò bạo lực sao, em chơi với anh nha.”

 

Dương Kỳ nói rồi an vị trên bắp đùi bền chắc của Có Dạ Cần.

 

Cố Dạ Cần cũng không có lập tức đẩy ả ra, anh còn hứng thú hỏi: “Ai nào nói cho cô biết nói tôi thích chơi như thế?”

 

“Bên ngoài đồn đầy đó, lẽ nào chủ tịch chỉ thích chơi cùng Diệp đại minh tỉnh, không thích chơi cùng chúng em?”

 

Dương Kỳ giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt tuần tú của Có Dạ Cần.

 

Cố Dạ Cần quay đầu, tránh được.

 

Một giây kế tiếp cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, giọng thư ký riêng lo lắng truyền đến: “Thái thái, chủ tịch bận bịu, tôi đi vào thông báo trước một tiếng…”

 

Cố Dạ Cần ngắng đầu, lập tức liền thấy bóng người cạnh cửa, Diệp Linh tới.

 

Thư ký riêng cứng đờ, anh ta nhìn nhà mình Dương Kỳ ngồi trên đùi chủ tịch lúc này, lại nhìn Diệp Linh, sau đó lúng túng gãi đầu một cái: “Ha, ha ha, việc này… thái thái, cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm…”

 

Diệp Linh đứng ở cạnh cửa, đôi mắt câu nhân của cô rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần: “Xem ra Cố tổng thật sự là một người bận rộn nhỉ, bận bàn chuyện công tác trong phòng làm việc của mình và nhân viên nữ, xem ra là tôi tới không phải lúc, Cố tổng, tôi quấy rối hai người rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK