Chương 1991:
Diệp Linh chậm rãi leo lên giường bệnh, nằm xuống, giường bệnh quá nhỏ, anh tựa lưng lên đầu giường, đôi chân dài to duôi vê phía trước, Diệp Linh gối đầu lên trên đùi anh.
Cố Dạ Cẩn một tay lật xem văn kiện, còn tay kia đút cô ăn ô mai, anh cũng không biết gần đây cô sao lại nghiện chua như thế: “Ăn ngon không?”
Diệp Linh vốn nằm nghiêng, nghe vậy cô giật mình, đổi thành nằm thẳng, đôi mắt đen ươn ướt mềm mị nhìn anh: “Ăn ngon nha, anh có muốn ăn không”
Mái tóc quăn màu trà liễm diễm xõa tung trên quần tây anh, trong không khí đều mùi hương chua chua ngọt ngọt, lồng ngực trống rỗng của Cố Dạ Cần nhanh chóng đầy ấp, ánh mắt cũng dời từ văn kiện đến trên khuôn mặt nhỏ của cô, nóng bỏng chăm chú nhìn.
Cô Dạ Cân vân là loại đàn ông có chút hư hỏng từ trong xương, anh rất biết thưởng thức phụ nữ, trong ánh mắt nóng bỏng luôn tản ra ham muốn mãnh liệt, cái này thật sự rất thỏa mãn lòng hư vinh của phụ nữ, lại bị anh trêu đến đỏ tai hồng mặt.
Song Diệp Linh lại không muốn anh chăm chú nhìn như vậy, bởi vì má phải cô có sẹo, đã sớm không phải là Diệp Linh vưu vật tuyệt sắc nữa rồi.
“Anh nhìn cái gì mà nhìn, không cho phép nhìn… ưml” Đôi môi đỏ mọng Diệp Linh bị hôn lên.
Cố Dạ Cần cúi đầu liền hôn một cái.
Lần này anh hôn dịu dàng lại triền miên, hàng mi như lông vũ của Diệp Linh hốt hoảng rung động, cảm giác ô mai trong miệng cũng bị anh cuốn lấy chơi đùa.
Không biết qua bao lâu, lúc cô có chút thiếu dưỡng khí đành giơ tay lên đẩy anh ra.
Cố Dạ Cần rời khỏi cánh môi sưng đỏ của cô, nụ hôn lại rơi vào vết sẹo trên má phải cô, thân mật cọ xát… mang theo vài phần yêu thích cùng thương tiệc.
Anh không cảm thấy vết sẹo trên mặt cô rất xấu sao?
Diệp Linh là phụ nữ, cũng thích đẹp, có đôi khi cô soi gương đều sẽ cảm giác được vết sẹo trên mặt mình xấu vô cùng, nhưng bây giờ anh lại hôn yêu thích không buông tay.
Trong lòng Diệp Linh hơi mềm ra, có chút ấm áp còn có chút ngọt, cô bóc một cục ô mai trực tiếp nhét vào trong miệng Cố Dạ Cần: “Cố tổng, mau xem văn kiện của anh đi!”
Cố Dạ Cẩn lúc này mới ngồi thẳng người, có lẽ ô mai quá chua anh còn chau mày kiếm lại, sau đó cầm văn kiện lên, tiếp tục công việc.
Khuôn mặt bé nhỏ của Diệp Linh đỏ bừng, cô ngoan ngoãn nằm trên đùi Cố Dạ Cần, lúc này tầm mắt của cô rơi trên quần Cố Dạ Cần, bởi vì tư thế, địa phương nhạy cảm của anh đang ở trước mắt cô.
Cũng không biêt hiện tại thân thê anh thế nào…
Cố Dạ Cần đang xem văn kiện, lúc này anh cũng cảm giác ngón tay của Diệp Linh theo bắp đùi của anh một đường bò lên trên…
Thắt lưng Cố Dạ Cần nhanh chóng căng chặt, anh cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Linh ghé vào trên bắp đùi anh, đôi mắt ươn ướt rơi trên khuôn mặt tuần tú của anh, ngón tay út không an phận không ngừng leo lên.
Cổ họng Cố Dạ Cần cuộn lại, kéo lại bàn tay cô: “Muốn làm gì, hửm?”
Lý thuyết và kinh nghiệm thực chiến của Diệp Linh có chênh lệch rất lớn, cô vẫn là lần đầu tiên làm loại… chuyện xấu này, bây giờ bị bắt lại, cô cắn đôi môi đỏ mọng: “Em… em quan tâm cơ thể của anh đó…”
Cố Dạ Cần nhét tay cô vào trong chăn, còn muốn đầy người cô khỏi đùi anh, cùng nhau nhét vào trong chăn: “Đừng làm rộn, ngủ đi.”
Ái chà…
Diệp Linh đỏ bừng mặt, cô đây là bị từ chối sao?