“Ha, có người phải vì chuyện này chịu trách nhiệm rồi”, Diệp Hiểu Hiểu mỉm cười, sau đó chuyển hướng nhìn về phía Diệp Hoàng.
Diệp Hoàng cũng nhìn qua, nhún vai bất lực.
Nàng cũng không ngờ thanh kiếm đó lại có thể tiêu diệt được đạo tâm của Lân Bằng.
Trong phòng Thánh địa Thiên Toán, Lân Bằng bước ra khỏi cánh cửa ánh sáng.
"Rốt cuộc ngươi làm sao vậy!"
Một vị lão giả giận dữ hỏi.
Lân Bằng cúi đầu, quỳ một gối xuống.
"Xin lỗi, khiến người thất vọng rồi”.
"Ngươi!"
Sắc mặt lão giả lộ vẻ phẫn nộ, sau đó phất tay áo nói: "Trận chiến chưa kết thúc đã sợ hãi rút lui, từ trước đến nay người trong Thánh địa Thiên Toán chúng ta chưa từng làm những chuyện như vậy!"
"Sau khi trở về, lão phu phải cùng thánh chủ nói chuyện về thân phận thánh tử của ngươi!"
Nói xong lão giả trực tiếp bỏ đi.
Những người khác của Thánh địa Thiên Toán cũng lần lượt rời đi.
Sắc mặt của Nhan Đồng rất phức tạp, nàng ta muốn đi về phía Lân Bằng, nhưng sau khi nghe được lời nói của lão giả, nàng ta liền dừng bước.
Khi Lân Bằng không còn là thánh tử nữa, liệu hắn ta có còn là người mà nàng ta thích không?
…
Đồng thời, trong rừng rậm của Tiểu Thế Giới.
Phí Đề của Ánh Thần Giáo cũng đến vị trí trung tâm của Thế Giới.
Thân hình của hắn ta trực tiếp biến thành một cây đại thụ cao ngất, ở trung tâm cây đại thụ mọc ra một khuôn mặt méo mó, nhìn kỹ lại thì chính là hình dáng của Phí Đề.
Bộ rễ khổng lồ là bàn chân của hắn ta, lướt nhanh về phía trước, cát bụi tung bay.
Chẳng mấy chốc, hắn ta đến trước một gốc cây to lớn.
Trên gốc cây lơ lửng một cái mầm màu xanh đậm, tỏa ra khí tức sinh mệnh dào dạt.
Đó chính là bí cảnh chi bảo.
Phí Đề nhíu mày, sau đó duỗi ra một nhánh cây coi như tay của mình chộp lấy mầm móng.
Bỗng nhiên, một con dao găm lóe lên từ trong bóng tối, chặt đứt thân cây cổ thụ rồi đâm mạnh vào khuôn mặt trên thân cây.
Thoáng chốc, chất lỏng màu xanh lập tức rơi rụng khắp nơi.
U Trạch của đế quốc Minh Âm chậm rãi hiện ra từ trong bóng râm.
Mọi người bên ngoài đều thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn bị hắn ta đánh lén.
U Trạch đã sớm phát hiện Phí Đề ở cùng một thế giới với mình, song không ra tay mà là núp trong tối đợi chờ cơ hội.