Sói Nữ nghiêng đầu sang hướng khác: “Trong lòng ai cũng có một đoạn quá khứ mà”.
“Xem như đó chính là tâm ma của ta đi".
Diệp Hiểu Hiểu thở dài, một lát sau, cô bé bỗng nhiên cười nói: “Người lớn nhà ta đã từng nói cho ta biết”.
“Người nói rằng tâm ma là một thứ gì đó rất khó để giải quyết”.
“Tránh né nó, nó sẽ như xương cốt bám lấy mình, chống lại nó, nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ”.
Sói Nữ im lặng một lúc lâu, sau đó mở miệng nói: “Sau đó thì sao?”
Diệp Hiểu Hiểu lắc đầu.
“Không còn gì nữa”.
“Người nói lúc đang ăn cơm, ăn xong bèn đi ngủ rồi”.
Sói Nữ:
Tùy ý như thế ư.
“Đột nhiên ta rất muốn gặp được người lớn trong nhà muội”, Sói Nữ nói.
Gia đình Diệp Hiểu Hiểu thật sự là một bí ẩn, mà đáp án rất có thể chính là người lớn trong nhà mà con bé luôn miệng nhắc tới.
“Gần đây người bận rộn lắm, không phải ai cũng gặp được đâu”.
Diệp Hiểu Hiểu nói: “Hơn nữa tỷ phải thoát khỏi nơi này của ta trước đã”.
Sói Nữ nhìn biển hoa mênh mông vô bờ, cười lắc đầu: “Ta nhận thua”.
“Ta thừa nhận, ta đã đánh giá thấp am hiểu của muội về ảo cảnh”.
“Ở đây, ta không thể tìm ra được cách nào để phá vỡ ảo cảnh”.
Diệp Hiểu Hiểu cười hì hì.
Đây không phải là ảo cảnh, mà là mộng cảnh.
Nhưng mà cô bé cũng không có ý định giải thích, đại bá từng dặn rằng đừng bao giờ nói hết mọi thứ của mình cho người khác biết.
Dù đó chính là người vô cùng thân thiết với mình.
Một lát sau, ở đại đấu trường Bình Dương.
Giữa đóa hoa hồng thật lớn, Sói Nữ chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt nàng ta trong suốt, ánh mắt hết sức bình thản.
Mọi người xem trận đấu đều dùng vẻ mặt khó hiểu, bọn họ không biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Theo như kết quả được tuyên bố, bọn họ mới biết được người thắng là Diệp Hiểu Hiểu.
Sau đó trong các trận đấu, Diệp Hiểu Hiểu một đường chém tướng qua cửa, khí thế lên cao như diều gặp gió.
Trong trận quyết chiến cuối cùng, cô bé đánh bại kẻ được mọi người xem là ứng cử viên vô địch, con của quan chủ, Thạch Trọng, giành lấy hạng nhất.
Trở thành con hắc mã thành công nhất trong đại hội Thần Ban lần này.
Với sự thất bại của con trai, Thạch Hào Kiệt cũng không hề tiếc nuối, còn trẻ người non dạ, chịu chút kích thích cũng tốt.