Được rồi, hỏi nó cũng vô ích.
Chỉ có điều, trong lòng Sói Nữ ngược lại có chút suy đoán.
Thời gian năm năm đã đến rồi.
Bỗng nhiên, một thân ảnh từ hư không hạ xuống, ngồi ở trên bàn cao nhất.
“Tiên chủ!”
Mấy người liền vội vàng đứng dậy.
Diệp Hiểu Hiểu phất tay nói: “Hôm nay gọi các ngươi đến cũng chỉ có một chuyện”.
“Ta phải về Cao Lĩnh Nam Phương, có ai muốn theo ta thì cùng đi”.
Cô bé nói thẳng.
Sói Nữ cúi đầu, dường như có suy nghĩ, Phú Quý vẫn gặm nhấm tổ ong của mình.
Hai người Cuồng Đại Lực và Lục Minh đều ngẩn ra.
Chỉ có lão Thất giống như đã lường trước chuyện này, hắn ta khom người nói: “Tiên chủ đi đâu ta đi theo đó”.
“Được, một người”.
Diệp Hiểu Hiểu chìa ngón tay ra, sau đó chuyển hướng sang Sói Nữ: “Sói tỷ, tỷ thì sao?”
Sói Nữ nhoẻn miệng cười.
“Ta sẽ luôn ở bên cạnh muội, hơn nữa ta vốn muốn đi phương nam từ lâu rồi”.
Diệp Hiểu Hiểu gật đầu, sau đó nhìn về phía Phú Quý: “Hùng Nhị, hai ngày tới thu dọn đồ, chúng ta đi xa”.
“Ồ”.
Phú Quý nháy mắt, lại chuyên tâm làm việc của mình.
Mà lúc này, hai người khác đã ngây ra.
Quyết định này quá đột ngột! Hơn nữa các ngươi quyết định nhanh quá!
“Tiên chủ”.
Lục Minh ho khan hai tiếng rồi nói: “Tiên chủ, sao đột nhiên phải đi Cao Lĩnh Nam Phương?”
“Bởi vì nhà ta ở bên đó”.
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu nhảy từ trên bàn xuống, nói: “Lần này ta cho các ngươi tự do lựa chọn, nếu không muốn rời khỏi Vĩnh Đông thì cứ ở lại”.
“Nếu muốn đi cùng ta, đến phương nam bắt đầu sự nghiệp thì thu dọn đồ đạc, mấy ngày nữa xuất phát”.
“Ầm!”
Một quyền nặng nề nện xuống bàn.
Cuồng Đại Đức trợn trừng hai mắt, lớn tiếng nói: “Vĩnh Đông không tính là gì, nhưng chúng ta cứ như vậy buông tha Thiên Tiên Hội sao!”