Còn một người khác, trường kiếm rủ xuống đất, người đó đứng chắp tay, chiến bào tung bay, vô cùng ngang ngược.
Chính là Diệp Hoàng!
Người của trấn Ngô Đồng đã tạc tượng cho hai người bọn họ!
Diệp Hiểu Hiểu ngẩng đầu, há miệng: “Bọn họ đều đẹp quá!”
“Ăn nói cẩn thận!”
Bỗng nhiên một tu sĩ cao tuổi đi tới.
“Đây chính là Hoàng tiên tử và Long đại nhân, thiên kiêu phi phàm! Sao có thể dùng từ ngữ phàm tục để miêu tả chứ!”
Ông ta trợn mắt nhìn Diệp Hiểu Hiểu, sau đó cầm ra hai nén hương dài, đốt xong liền cắm dưới chân pho tượng.
Diệp Hiểu Hiểu sững sốt hồi lâu, không biết nói cái gì cho phải.
Ta khen ca ca tỷ tỷ nhà mình, vậy mà lại bị một người ngoài chê không tôn trọng!
Thế giới này sao vậy?
Diệp Thần Phi thấy vậy liền cười không ngớt, chờ khi lão tu sĩ kính hương xong, hắn tiến lên hỏi: “Vị đạo hữu này, tại sao các ông lại làm như vậy với hai thanh niên đó thế?”
Lão tu sĩ nhìn Diệp Thần Phi từ trên xuống dưới.
“Mới tới trấn Ngô Đồng rồi”.
“Ta khuyên ngươi mau đi mua thiên hương thắp dưới chân Hoàng tiên tử và Long đại nhân đi, sẽ có khí vận trong u minh bảo vệ ngươi”.
Nói xong, ông ta cũng không để ý đến Diệp Thần Phi nữa, xoay người rời đi.
Diệp Thần Phi sờ lỗ mũi, ta dâng hương cầu phúc từ con gái và cháu trai ta?
Cũng quá ngược với đạo lý rồi.
Hơn nữa, bọn chúng cũng không chấp nhận nổi.
“Hắc hắc, a bá, bây giờ bá có cần cháu đi mua một bó hương cầu xin may mắn cho chúng ta không?”, Diệp Hiểu Hiểu che miệng cười trộm.
“Cút sang một bên”.
Diệp Thần Phi tức giận nói.
Diệp Hiểu Hiểu hừ một tiếng, con thỏ nhỏ trốn trong lòng cô bé lại nhe răng toét miệng với Diệp Thần Phi.
Quả thật là chủ phản nghịch, ngay cả sủng vật cũng phản nghịch như vậy.
Sớm muộn ta sẽ tìm cơ hội hầm nhừ nó.
Diệp Thần Phi nhìn đám người cầu phúc nườm nượp không ngừng, hắn không ở lại nữa, xoay người rời đi.
Sau lưng, Diệp Hiểu Hiểu đến gần Cốc U Lan, nhỏ giọng nói: “U Lan này, nghe ta, ông ấy xấu hổ thôi, cô đi mua cho ta một nén nhang để xen vào đó đi”.
Cốc U Lan mặt không đổi sắc: “Tiểu thư, cô cô đã căn dặn ta, ở bên ngoài chỉ có nghe lời của đại lão gia, thật sự xin lỗi”.
Diệp Hiểu Hiểu liếc mắt.
“Thật vô vị”.
Ba người ăn một bữa cơm bình dân ở trấn Ngô Đồng, cũng không ở lại lâu, bọn họ liền đi sâu vào đỉnh núi cao.
Sau khi đi qua con đường có đông đảo các tu sĩ, cuối cùng Diệp Thần Phi không chậm rãi tiến về phía trước nữa, tay lớn của hắn vung lên, toàn bộ chiếc xe lừa bay lên không trung, đạp trên mây trắng, cấp tốc đi về phía trước.