Bạch Lan Chi hừ một tiếng, chẳng thèm ngó ông ta lấy một cái nói: "Lão đạo sĩ, ông đừng cho rằng ta không biết ông đang nghĩ gì".
"Bởi vì chuyện thánh địa, ông đã sớm trở mặt với Giao Long, hai bên ai giữ ý nấy, cuối cùng đánh một trận".
"Nên ta đoán, lực lượng do ông dẫn đến chắc chỉ có hơn một nửa Giao Hạc tông thôi đúng không?"
Cả hai qua lại với nhau nhiều năm nên có thể nói đối phương đánh rắm một cái thôi cũng biết sáng nay ăn món gì.
Tiên Hạc đạo nhân nào có ý tốt chủ động đến tìm Ngọc Lan tông hợp tác cơ chứ?
Ông ta chỉ là đang lo cho bản thân, muốn tìm một sự giúp đỡ tạm thời mà thôi.
Một khi đứng vững gót chân rồi, Bạch Ngọc Lan có thể khẳng định mình chắc chắn sẽ bị ông ta trở mặt bán đứng.
Bị nói toạc mục đích, Tiên Hạc đạo nhân có chút xấu hổ, mặt mày hết xanh lại đỏ.
Có điều, chẳng mấy chốc ông ta đã khôi phục như thường, cười gằn nói: "Bạch Lan Chi, cô cũng đừng coi lòng tốt của người khác trở thành lòng lang dạ sói!"
"Ta tìm cô hợp tác là nể mặt chúng ta đến từ cùng một nơi, muốn kéo cô cùng phát triển, hiểu không?"
Bạch Lan Chi nghe vậy lập tức quay sang nhìn ông ta, buồn cười hỏi: "Vậy hả?"
"Ta đây đúng là tò mò ông định kéo ta cùng phát triển như thế nào đó?"
Tiên Hạc đạo nhân hừ lạnh một tiếng nói: "Ta đã sớm bắc cầu với một tên đầu sỏ ở bên thánh địa rồi, chỉ cần đi qua thì chẳng mấy chốc đã có thể sắp xếp ổn định xuống".
"Rất có thể sẽ vào được thánh địa, hưởng thụ ân huệ!"
"Đến lúc đó, cô đừng có cầu xin ta..."
Tiên Hạc đạo nhân đang luyến thoắng thì Bạch Lan Chi bỗng lấy ra một cái lệnh bài màu trắng lắc lắc trước mặt ông ta.
Trên lệnh bài khắc hai chữ rồng bay phượng múa.
Thiên Loan!
Con ngươi Tiên Hạc đạo nhân lập tức co rút lại, kinh ngạc hô nhỏ.
"Lệnh bài bạch kim của Thiên Loan Điện! Sao cô lại có được nó!"
Vẻ mặt ông ta hết sức chấn động quát.
Cái lệnh bài ấy chẳng khác nào giấy thông hành ở thánh địa!
Có nó thì có thể đạt được một nơi đặt chân ở ngoài thánh địa một cách dễ dàng.
Hơn nữa, thậm chí còn có thể có mấy tấm vé tiến vào thánh địa, hưởng thụ Tạo Hóa.
Ông ta rất muốn biết tại sao Bạch Lan Chi lại có thể có được nó?
Song, Bạch Lan Chi cũng không định giải thích.
Nàng ta lắc lắc lệnh bài xong rồi nhanh chóng cất đi, cười nhạt nói: "Lão đạo sĩ, ta khuyên ông vẫn đừng nên lãng phi miệng lưỡi ở đây".
"Ta biết rõ cách làm người của ông, nói thật, dù cho tùy tiện tìm một đám người ở ven đường hợp tác cũng sẽ không tìm ông".
Bạch Lan Chi không chút sợ hãi nói.
Cái lệnh bài này chính là bùa hộ mệnh của nàng ta, trên đường đến thánh địa cũng không ai dám làm lơ nó.
Đương nhiên, Tiên Hạc đạo nhân cũng biết đạo lý này. Có điều, mặt ngoài ông ta vẫn không phục, hừ lạnh hai tiếng nói: "Có bản lĩnh thì cô tùy tiện tìm coi, ta không tin còn có ai thích hợp hơn Giao Hạc tông".
Ông ta nói xong, trong tầm nhìn ở đằng trước bỗng xuất hiện một đám người.
Hai người lập tức cảnh giác.
Khi họ chậm rãi đến gần thì cả hai mới phát hiện đám người kia rất kỳ lạ!
Bọn họ cao to vạm vỡ, quần áo kỳ lạ, khí tức cũng quái dị, trông cũng có chút khí thế.
Nhưng kỳ lạ là đám người kia giống như chết đói mấy ngày liền, ai cũng ôm một đống đồ ăn ở thế gian ăn ngấu ăn nghiến.
Vừa nhét lấy nhét để vừa lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
"Một đám dã nhân?", Tiên Hạc đạo nhân ngẩn người, sao nơi đây lại xuất hiện dã nhân?
"Chắc là người sống trên núi", Bạch Lan Chi cũng cau mày, đám người kia thật sự rất kỳ lạ.
Xuất phát từ cẩn thận, nàng ta định đi vòng qua.