Nàng ta cười cười, nói: "Không sao đâu mà, đó là quà gặp mặt ta tặng muội, không cần phải để bụng làm gì”.
“Ai da, tỷ cứ nhận lấy đi! Nếu không ta về nhà lại bị mắng!”, Diệp Hiểu Hiểu nói.
Bỗng nhiên, cái loa được treo trước cửa phòng phát ra tiếng người.
“Số tám trăm tám mươi lăm, mau bước lên lôi đài mười chín dự thi đi!”
Đó chính là số của Diệp Hiểu Hiểu.
“Ta phải đi rồi, tỷ đừng nói nữa, mau cầm lấy đi”.
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu bèn nhét cái hộp trong tay vào tay Sói Nữ, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng cô bé chạy đi, Sói Nữ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Hộp nhỏ trên tay nàng ta rất nhẹ, cũng có chút lạnh lẽo.
“Chắc không phải là món đồ chơi nào đó của đám nữ tử đâu nhỉ?”
Sói Nữ nghĩ thế, rồi chậm rãi mở nắp ra.
Bỗng nhiên, hơi thở lạnh như băng nhanh chóng lan khắp căn phòng, nhiệt độ không khí trực tiếp hạ xuống hơn mười độ, mấy người trong phòng cũng không nhịn được rùng mình một cái, ngạc nhiên đảo mắt xung quanh.
“Bộp!”
Sói Nữ đột nhiên đóng nó lại, nỗi khiếp sợ nồng đậm chợt lóe lên trong mắt nàng ta.
Lúc nãy, nàng ta chỉ khẽ mở chiếc hộp ra một chút thôi.
Mà đã nhìn thấy một viên nội đan yêu thú màu trắng lẳng lặng nằm bên trong.
Đối với chiến sĩ thú linh mà nói, nó chính là vật tốt nhất để tu luyện.
Bản thân nàng ta cũng thường dùng nội đan yêu thú ngũ phẩm để tiến hành tu luyện.
Nhưng lúc nãy, nguồn sức mạnh dồi dào mà nội đan kia tỏa ra, ít nhất cũng phải trên thất phẩm!
Hơn nữa phương hướng tu luyện cũng rất thích hợp với nàng ta!
“Chẳng lẽ là Băng Nguyên Lang Vương!”
Đấu trường Bình Dương, lôi đài thứ mười chín.
Diệp Hiểu Hiểu đang cô đơn đứng trên đó, chờ đợi đối thủ của mình.
Bỗng nhiên, một con chim nhỏ chui ra từ mái tóc xõa trên đầu vai cô bé.
Chim nhỏ ngáp một cái, hai mắt khép hờ, tinh thần có vẻ hơi uể oải.
“Ồ, cuối cùng cũng trở lại rồi”, chim nhỏ bỗng nhiên thốt ra tiếng người.
Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi nói: “Cũng chỉ giết có mỗi con sói nhỏ thôi mà, xem ngươi mệt đến mức ngủ vùi mấy ngày liền kìa”.
“Sói nhỏ?”
Chim nhỏ lập tức mở to hai mắt: “Bà cô của ta ơi, đó chính là Băng Nguyên Lang Vương! Yêu thú bát phẩm đấy! Thực lực chỉ thua ta có chút xíu thôi hiểu không”.
Con chim nhỏ này chính là Loan Điểu bảy màu mà Diệp Thần Phi đã thu phục trên đỉnh núi cao Thanh Cổ.
Bây giờ nó đã trở thành thú cưng mà Diệp Hiểu Hiểu thích nhất.
Về phần con thú mà trước đó cô bé yêu thương, ừm, chắc là Loan Điểu bảy màu sẽ không muốn biết kết cục cuối cùng của nó đâu.
“Ha ha, ngươi vẫn luôn miệng nói dưới cửu phẩm thì mình là vô địch cơ mà?”
Diệp Hiểu Hiểu hừ một tiếng.