“Tại sao bọn ta phải gặp một tên tiểu tử chưa dứt sữa, hay bởi vì trông hắn trắng trẻo?”
“Ha ha, Sa Nham chúng ta từ trước đến nay lấy chiến đấu chinh phục người khác, ngươi sẽ không từ bỏ truyền thống của chúng ta, muốn làm người tạp vụ pha trà rót nước cho cái tên Long chủ gì đó chứ?”
Hai người mở miệng liền khiêu khích.
Không phục?
Không phục thì ta gặp nhau trên chiến trường!
Đây chính là quy củ của Sa Nham.
Nhưng người nọ bị khiêu khích lại cười: “Ta hỏi các người, hôm nay vì cái gì mà đi tới đấu trường Hoàng Phong”.
“Xì! Hèn nhát!”, một tên đàn ông trực tiếp quay đầu đi chỗ khác.
Một người khác thì cười lớn nói: “Đương nhiên bọn ta đến vì Thương Vương!”
“Một người một thương hơn một tháng ngắn ngủi liền từ đấu trường nhỏ nhất một đường đánh thẳng lên đấu trường Hoàng Phong!”
“Hơn nữa đối thủ hắn lựa chọn toàn bộ đều là mấy tên cứng đầu vô cùng tàn nhẫn, mỗi một trận chiến đấu đều đánh đến mức toàn thân đầy máu!”
“Đó mới là người Sa Nham chúng ta nên theo, chứ không phải cái tên mặt trắng trẻo điệu đà!”
Khi hai bên sắp xảy ra xung đột, bỗng nhiên trong đấu trường truyền đến tiếng hoan hô thật lớn.
“Thương Vương! Thương Vương!”
Mọi người nhiệt liệt hoan hô, náo nhiệt dâng trào.
Theo tiếng hô giống như sóng thần, một thân ảnh đi vào trong đấu trường.
Trong tay hắn ta xách một cây trường thương, quần áo trên người đã sớm bị rách nát, dính mảng máu lớn.
Toàn thân chiến ý ngút trời!
“Ha ha, có bản lĩnh thì kêu Long chủ của các ngươi đến đi! Xuống mà đụng với Thương Vương!”, tên đàn ông vạm vỡ cười nói.
Nhưng người đó vẫn đang cười.
Hơn nữa cười vô cùng đắc ý.
“E rằng không được, bởi vì…”
“Hắn chính là Long chủ của bọn ta!”
Một dãy núi khổng lồ tọa lạc tại cực nam liên minh Cửu Thành.
Chính giữa dãy núi, một tòa lầu cao lớn đứng sừng sững trong tầng mây.
Phía trên viết bốn chữ lớn.
Thư viện Thiên Phủ.
“Ha, cuối cùng chúng ta đã quay về rồi!”, Nhan Phi lớn tiếng cảm thán.
Diệp Cầm Dao đứng ở bên cạnh nàng ấy, nhìn cảnh tượng khổng lồ này, trong lòng cũng cảm khái.
Dọc theo đường đi, các nàng đi ngang qua rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều câu chuyện thất lạc nhân văn.
Bây giờ, cuối cùng đã tới mục tiêu.
“Đi thôi”.
Nhan Hi quay đầu cười một tiếng, sau đó kéo Diệp Cầm Dao, đi đến một con đường lên núi giống như thang trời.