“Con ta!”
Thạch Hào Kiệt vội vàng dõi mắt sang chỗ khác, tìm kiếm con mình.
Nhưng chẳng mấy chốc, ông ta đã phát hiện ra những người khác cũng giống mình, cũng bị đánh bay ra khỏi lôi đài, nhưng chẳng bị thương gì quá nặng.
Nhưng tình hình này lại càng khiến Thạch Hào Kiệt hoảng sợ.
Một người mạnh đến mức nào mới có thể tung ra một chiêu đầy tinh tế trong khoảnh khắc đó như thế!
“Tiêu rồi”.
Giản Tinh Tuyền trên đài cao than thở ngồi co quắp trên ghế.
Làm thế nào bây giờ, cuối cùng vẫn chọc tới sự tồn tại khủng bố đó rồi.
Tiền bối này rốt cuộc đang muốn làm gì?
Ông ta gian nan ngẩng đầu lên, nhìn lôi đài.
Lúc này, Diệp Thần Phi đã đi tới trước cánh tay gấu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn mặt con gấu uy phong lẫm liệt, nhếch miệng cười.
“Thế nào?”
“Dọa ngươi sợ mất mật rồi hả?”
Nhìn mặt con gấu trên đỉnh đầu, Diệp Thần Phi khẽ giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên tay gấu của nó.
“Chúng ta, lại đây tâm sự đi”.
Diệp Thần Phi nói.
Lúc này, dường như đại thiên thần đã tức giận rồi.
Những đám mây tạo thành hình bộ lông kia dần biến thành màu đen.
Lửa giận ngập trời điên cuồng đè nén xuống cùng với gương mặt gấu kia.
“Tiêu rồi, đại thiên thần nổi giận rồi!”
Thạch Hào Kiệt hết sức sợ hãi, giật mình cảm nhận thứ sức mạnh khổng lồ kia.
Đại thiên thần, là không được phép đối nghịch!
Ông ta nhìn bóng người trên lôi đài, rốt cuộc hắn sẽ làm gì để đón lấy lửa giận của thần?
“Một là ngươi xuống đây, hai là ta đi lên".
Nhưng sắc mặt lạnh nhạt của Diệp Thần Phi lại không hề có chút sợ hãi nào.
Nhưng có vẻ đại thiên thần không có ý định đi xuống.
Nó hét lớn một tiếng, chấn động đến mức màng tai con người ta căng lên, bộ lông dài điên cuồng tung bay!
Sau đó, bàn tay gấu trên lôi dài bắt đầu chậm rãi nhấc lên.
Diệp Thần Phi khẽ lắc đầu.
“Hôm nay, nếu ngươi không nói cho rõ ràng, thì không thể đi được”.
Nói xong, một tay hắn đè tay gấu lại, đột nhiên ép xuống!
“Ầm!”