Bên cạnh Tẩy Nghiên Trì, hai bóng người đang ngồi cạnh một đống lửa.
Trên giàn lửa, nửa con cá rồng đang trợn ngược mắt, tỏa hương thơm rất hấp dẫn.
“Không ngon, thật sự không ngon”.
Diệp Hiểu Hiểu vừa cắn một miếng cá rồng lớn vừa nói.
“Vậy muội còn ăn nhanh như vậy?”
Diệp Cầm Dao cũng cầm một miếng thịt cá, trong suy nghĩ của nàng, những nguyên liệu cao cấp như vậy, chỉ cần nấu một cách đơn giản thì cũng đã là mỹ vị nhân gian rồi.
“Chỉ là muội đói quá thôi?”
Diệp Hiểu Hiểu quăng xương cá đi, nói: “Nếu là Cốc U Lan làm món cá này, tỷ nhất định là ngạc nhiên đến rớt cằm cho mà xem”.
Diệp Cầm Dao không thể phủ nhận, nàng đã biết nữ tử tên Cốc U Lan này là do đại bá đặc biệt dẫn theo bên cạnh để nấu ăn cho người.
Chắc hẳn là nấu rất ngon.
Một lúc sau, Diệp Hiểu Hiểu đứng dậy, vươn vai một cái.
Nàng nhìn những người nằm la liệt xung quanh cười nói: “Sao hiện tại không có ai đến nữa thế, muội vẫn đánh chưa sướng tay mà”.
Lúc nãy, khi bọn họ đang nướng cá, thỉnh thoảng lại có kẻ đến đánh lén.
Hầu hết đều bị Diệp Hiểu Hiểu đánh bại ngay khi nàng quay đầu lại.
“Đợi thêm một lát nữa đi”.
Diệp Cầm Dao nhẹ giọng nói: “Nếu không có người đến, ta sẽ đi tìm bọn họ”.
"Thực sự cho rằng ta dễ chọc lắm sao?"
"Oa!"
Nghe thấy câu này, Diệp Hiểu Hiểu hét lên một tiếng.
Sau đó, nàng ôm lấy cổ Diệp Cầm Dao từ phía sau.
"Tỷ tỷ, mấy năm không gặp, bây giờ tỷ trở nên hung dữ quá!"
Nói đến đó, nàng còn dùng tay mình ôm chặt hơn.
Diệp Cầm Dao hất tay muội muội mình ra, sau đó đứng dậy ngẩng đầu nhìn về phía xa.
"Đã đến rồi”.
Một làn sóng mạnh mẽ đang lao về phía Tẩy Nghiên Trì, vô cùng dữ dội.
“Vậy tỷ chơi trước đi, muội sẽ âm thầm che chở tỷ”, Diệp Cầm Dao cười hì hì, lùi lại một bước rồi biến mất.
Cùng lúc đó, một bóng người với khí tức mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống.
Chính là Đồng Thượng Thanh.
Khi ông ta nhìn thấy thiên kiêu của Lăng Vân tông nằm ngổn ngang đầy mặt đất, còn có đống lửa kia, lúc này chỉ còn nửa con vua cá rồng, ông ta tức giận đến nỗi hai mắt đỏ rực.
Đó là con cá rồng do chính tay ông ta nuôi lớn, tình như ruột thịt!
"Diệp Cầm Dao, ngươi...”
"Đồng Tông chủ, Lăng Vân tông các người, ức hiếp người quá đáng!"
"Là không coi Diệp Cầm Dao ta ra gì sao?"