Thiên Cơ lão nhân bỗng nhiên lên tiếng một lần nữa: “Nếu có người thật sự bước vào dòng thời gian, thì chắc chỉ có kẻ nắm giữ sức mạnh vượt xa thế giới này mới làm được”.
Diệp Thần Phi quay đầu lại.
“Ai?”
Ngoài Tiên Giới không rõ lắm, thì mỗi thế giới đều có giới hạn của riêng mình.
Diệp Thần Phi gọi giới hạn đó là nóc nhà.
Bình thường, không một sinh linh nào có thể phá vỡ nóc nhà đó.
Nhưng chư thiên vạn giới, hỗn độn vô cùng, cao thủ nghịch thiên đâu đâu cũng có.
Nếu một sinh linh nào đó có được sức mạnh vượt xa thế giới này, sẽ để lại một số dấu vết của mình trên thế giới đó, và nó được những sinh linh của mảnh đất đó sử dụng.
Thế thì, người đó cũng có thể phá vỡ cực hạn của thế giới này, trở thành sự tồn tại bên trên nóc nhà đó.
Thế giới nơi Diệp Thần Phi sống, từ xưa đến nay vẫn luôn có người làm được chuyện đó.
Qua lời kể của Thiên Cơ lão nhân, Diệp Thần Phi mới hiểu được khởi nguồn của thế giới này.
Trước kia, nơi này chỉ là một mảnh đất trống hoang vắng.
Để có được ngày hôm nay, trở thành sự tồn tại vững vàng giữa chư thiên vạn giới, nó đã xảy ra rất nhiều trận chiến dữ dội.
Những thế giới lần lượt bị đánh nát, lại lần lượt hòa vào với nhau.
Mãi đến một ngày, khi hạt giống đó rơi xuống mảnh đất không có chút sự sống này.
Nó hấp thu chất dinh dưỡng từ thần ma, dần lớn lên, che trời.
Một ngày, bộ rễ khổng lổ của nó xuyên phá hư không, chui vào hỗn độn.
Sức mạnh hỗn độn khiến nó vô thức biến diễn sinh ra vô số pháp tắc cơ bản.
Thời gian trôi qua, pháp tắc dần hoàn thiện, vùng trời này cũng không còn hỗn loạn nữa, nó đã có được những quy tắc của riêng mình.
Đến tận lúc này, thiên đạo cũng được sinh ra.
Gốc cây và thiên đạo hợp sức tách những năng lượng hỗn loạn tràn ngập trong thế giới ra, tinh lọc đất trời, cuối cùng, bắt đầu nuôi dưỡng sinh linh.
Một thế giới có đầy đủ pháp tắc quy chuẩn cũng được hình thành.
Nhưng thứ dấu vết mà sự tồn tại có sức mạnh khổng lồ đó để lại trong thế giới này rất khó để xóa bỏ hoàn toàn.
Khi sinh linh bắt đầu có trí tuệ, dần dần trở nên mạnh hơn, thì cuối cùng cũng có người phát hiện ra chúng.
Đó là thứ sức mạnh vượt xa thế giới này!
Hầu hết mọi sinh linh đều thèm khát nhỏ dãi thứ sức mạnh đó.
Vì vậy, một kiếp nạn lớn đã bắt đầu.
Trong sự rung chuyển đó, gốc cây che trời đã tạo nên cả thế giới này đã bị đánh ngã!
Cả pháp tắc thiên đạo cũng bị thương rất nặng, trước mắt, là viễn cảnh thế giới này trở về thời kỳ viễn cổ, trở về với hỗn loạn vĩnh hằng đầy lạnh lẽo.
Giữa ranh giới sống còn, linh hồn của đại thụ và thiên đạo đã hòa vào làm một, mạnh mẽ nhen nhóm lên thứ ý chí vẫn còn được nuôi dưỡng trong thế giới này, cuối cùng cả ba hợp sức lại mới phá hủy được phần lớn dấu vết của thần ma.