Mục lục
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn - Trình Kiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 328

“Vâng!” Tiểu Ngọc quay người rời đi.

Bác Tần bên cạnh Hàn Quốc Mạnh hơi nhìn không được, muốn ra đánh, lại bị Hàn Quốc Mạnh ngăn lại.

“Đừng nóng vội, chờ đợi thêm. Tôi luôn cảm thấy Giang Trung Du có chút không đúng, trước kia ông ta cũng không trấn định như vậy.”

Bác Tần nhìn Giang Trung Du, hơi khinh thị nói: “Ông Hàn, trong trận doanh Giang Trung Du, ngay cả một Tiên Thiên võ giả cũng không có, đoán chừng lần này ông ta liền không có hi vọng!”

Hàn Quốc Mạnh trầm giọng nói: “Chính là bởi vì như thế, cho nên tôi mới phát giác được ông ta có gì lạ lạ đó. Nếu không thì dựa theo tính cách của ông ta, tham gia Hội Đấu Văn quan trọng như vậy, bên người làm sao ngay cả một cao thủ cảnh Tiên Thiên cũng không có?”

Bác Tần bị Hàn Quốc Mạnh thuyết phục, nhịn xuống không xuất thủ.

Bác Tần nhịn được, nhưng Giang Trung Du lại không nhịn được, ông ta cười lạnh một tiếng: “Trịnh lão đại, thắng liền hai trận, có phải đắc ý quá?”

Trịnh Thiên Hoa nhìn về phía Giang Trung Du, lần trước Giang Trung Du cầm trấn Thi Châu lừa đám người Mã Tài, chuyện này ông ta cũng nghe nói.

Mặc dù ông ta không hợp với Mã Tài, nhưng đối với hành vi xấu xa của Giang Trung Du này lại thầy buồn nôn.

“Giang lão đại, coi như Trịnh mỗ tôi đắc ý thế nào, cũng sẽ không cầm đồ của người chết đến hại mọi người!”

Bộp!

Giang Trung Du vỗ cái ghế, bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Trịnh Thiên Hoa rống to: “Họ Trịnh kia, ông có ý gì?”

Nhìn thấy Giang Trung Du tức giận, Trịnh Thiên Hoa ha ha cười nói: “Sao? Đâm trúng chỗ đau của Giang lão đại? Thẹn quá hoá giận? Có bản lĩnh nói chuyện ngay trên lôi đài!”

Nói đến lôi đài, Giang Trung Du bỗng nhiên cười, mặt cười vô cùng cổ quái.

“Trịnh Thiên Hoa, xem ra ông thật là quá ngông cuồng rồi. Ông cho rằng chỉ bằng ông ta, có thể lực áp quần hùng sao?”

“Tôi đây liền để ông biết cái gì mới thật sự là cao nhân!”

Trịnh Thiên Hoa nói xong, bỗng nhiên ôm quyền hô to với bầu trời: “Mời Cốc đại sư!”

Hả?

Đám người cũng hiếu kì, Giang Trung Du đây là làm gì?

Một giây sau, tất cả mọi người không nhịn được trừng to mắt, tròng mắt kém chút nữa rớt xuống vì quá chấn kinh.

Một lão giả áo xám, vậy mà đạp trên một đám mây trắng, không biết từ chỗ nào bay đi vào.

Không sai, chính là bay !

Hội trường đấu văn lớn như vậy, bỗng nhiên yên tĩnh như chết, ngay cả cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng!

Đợi Cốc đại sư đứng trên lôi đài, tất cả mọi người mới như thức tỉnh, toàn trường sôi trào.

Vô số người xem nhao nhao đứng lên, khiếp sợ kêu lên: “Trời ạ! Tôi vừa mới nhìn thấy cái gì? Có người bay trên trời!”

“Tôi không phải đang nằm mơ chứ! Là thần tiên sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK