"Bây giờ, anh ta hẳn là hiểu rõ, giữa anh ta và đại nhân vật chân chính, có chênh lệch xa xôi tới mức nào chưa!"
Vương Hiểu Hi hơi không cam lòng nói: "Nếu không phải Tiểu Linh linh che chở anh ta, vừa rồi anh ta sớm đã mất hết mặt mũi rồi!"
Hàn Quốc Mạnh bị Y Linh lôi đi, nhưng lúc sắp đi, ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu, lại tràn ngập khinh thường cùng uy hiếp.
Ánh mắt Trình Kiêu hơi lạnh, nhưng nghĩ đến ông ta là cậu Y Linh, cũng không thể làm cái gì.
Vân Nguyệt hơi xấu hổ, cô ta không nghĩ tới Hàn Quốc Mạnh cũng không cho cô ta mặt mũi, trực tiếp thốt lời châm biếm Trình Kiêu.
"Anh Trình, là tôi sắp xếp không chu toàn, xin anh hãy tha lỗi!" Vân Nguyệt thật tâm nói xin lỗi.
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Không sao."
"Vậy mời Anh Trình tới bên này!" Vân Nguyệt tiếp tục dẫn đường.
Trình Kiêu đi theo Vân Nguyệt đi vào ghế khách quý hàng thứ nhất, ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, chờ hội đấu giá bắt đầu.
Vân Nguyệt trên đài, nói mấy câu lời dạo đầu, sau đó tuyên bố hội đấu giá bắt đầu.
Tất cả mọi người dừng lại nghị luận đối với Trình Kiêu, tập trung tinh thần chuyển dời đến hội đấu giá, dù sao, hội đấu giá mới là mục đích của bọn họ lần này.
Hội đấu giá lần này, tổng cộng có ba chiếc bảo vật, cụ thể cũng không biết là cái gì.
Có điều, nếu là Lôi Nữ Vương chuẩn bị, khẳng định không phải đồ phổ thông.
Tất cả mọi người đều rất chờ mong.
Rất nhanh, người chủ trì xuất hiện trên sân khấu, tuyên bố hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Ngay sau đó, bảo vật thứ nhất bị một cô nhân viên làm việc mặc váy dài trang trọng, dáng người cao gầy dùng khay bưng ra.
Để lên bàn, xốc lên vải đỏ đắp bên trên bảo vật, một bình hoa tinh xảo xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Người chủ trì giới thiệu rõ xuất xứ bình hoa, còn có giấy chứng nhận giám định… cam đoan bình hoa là đồ thật.
Buổi đấu giá từ thiện, vì trợ giúp khu gặp phải thiên tai, đại nhân vật giống như Lôi Nữ Vương, tự nhiên cũng khinh thường làm chuyện cầm đồ dỏm để lừa gạt người ta.
Nếu là làm việc từ thiện, giá cả bán đấu giá tự nhiên cao hơn giá thị trường. Hôm nay những người tới đều là kẻ có tiền, cũng là vì lấy được cái thanh danh tốt, tự nhiên cũng sẽ không so đo quá nhiều đối với giá cả.
Trình Kiêu không hứng thú đối với mấy cái hư danh này, thấy những người này nhao nhao ra giá cạnh tranh, anh trực tiếp phất lờ ngồi yên chỗ, vì thứ anh đợi là chiếc pháp khí kia.
Hai món bảo vật đều là đồ cổ phổ thông, mặc dù đều là đồ thật, cũng đáng ít tiền, nhưng Trình Kiêu không có cảm ứng được nửa điểm nguyên khí trời đất từ bên trong.
Cho nên, cái gọi là pháp khí, chắc chắn chính là món thứ ba.
"Phiền cô đem món bảo vật thứ ba lên, cũng là món bảo vật cuối cùng hội đấu giá lần này!" Người chủ trì cười hô, rất biết điều tiết không khí.
Khi món bảo vật kia được bưng lên đến, còn chưa xốc lên vải đỏ, Trình Kiêu đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở to mắt.
"Đây là...... khí tức rất quen thuộc. Là Đại Đạo Phán Điển của Đại Đạo Tông!"
"Là...... Thuần Nguyệt!"
Trong mắt Trình Kiêu bỗng nhiên bộc phát ra hai đạo tinh quang, Địa Cầu không có khả năng có truyền thừa của Đại Đạo Tông, năm đó sư tôn Trình Kiêu đã từng nói.
Như vậy vì sao bây giờ lại xuất hiện khí tức của công pháp Đại Đạo Tông?
Chỉ có một lời giải thích, Thuần Nguyệt, cũng trùng sinh!
Đạo tâm Trình Kiêu tu luyện tám trăm năm, giờ phút này lại kịch liệt lay động, Thuần Nguyệt, người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh!
Đó cũng là một cô gái mặc đạo bào trắng trăng còn đẹp hơn mặc bất cứ tác phẩm danh tiếng nào trên tuần lễ thời trang Paris.
Năm đó Trình Kiêu vừa được sư tôn Thương Minh tiên nhân mang về Đại Đạo Tông, ông ta cũng không có trực tiếp được thu nhận anh làm đệ tử, Thương Minh tiên nhân đem Trình Kiêu và rất nhiều người mang về từ tinh cầu khác, nhét vào một tiểu thế giới.
Để bọn hắn tại trong tiểu thế giới này tiếp nhận khảo nghiệm, người đạt tiêu chuẩn, mới có thể được Thương Minh tiên nhân thu làm đệ tử.
Thuần Nguyệt và Trình Kiêu, cũng là một trong những người này.
Loại khảo nghiệm này là khảo nghiệm sinh tử chân chính, người mà Thương Minh tiên nhân mang hơn vạn người, cuối cùng cũng chỉ có mười người được thu làm đệ tử.
Những người khác, sẽ trực tiếp bị giết bỏ.
Tiên nhân, cũng không phải đều là loại người lương thiện tâm địa hiền lành, quy tắc trong tu tiên giới, càng tàn khốc hơn so với Địa Cầu.
Quy tắc của vũ trụ này, chính là mạnh được yếu thua.
Nhưng mà, chính là trong loại khảo nghiệm ai ai cũng cảm thấy nguy hiểm này, Trình Kiêu gặpđược Thuần Nguyệt.
Hơn nữa, còn là vào lúc Trình Kiêu khó khăn nhất, lúc đó anh bị ba người vây công, Thuần Nguyệt cứu được anh.
Không, nên nói Thuần Nguyệt cứu được rất nhiều người. Những người khác đều đang giết người, vì người còn sống sót càng ít, thì càng có lợi để bản thần mình được tiên nhân chọn trúng.
Thế nhưng mà duy chỉ có Thuần Nguyệt đang cứu người. Cô ta tựa như đóa hoa sên trắng trong một vũng bùn lẫy, chẳng bị nhiễm hôi tanh mùi bùn tý nào.
Vì báo đáp ân cứu mạng của Thuần Nguyệt, Trình Kiêu lựa chọn đi theo Thuần Nguyệt, tuy nhiên đó là vì bảo vệ Thuần Nguyệt. Bởi vì dưới loại hoàn cảnh này, con người đã không có gì khác biệt với dã thú.
Lấy tính cách của Thuần Nguyệt, cô ta rất khó sống mà đi ra.
Hai người trên đường hỗ trợ với nhau, cuối cùng như gặp kỳ tích đi đến cuối cùng, cũng đắp nên cảm tình sâu đậm. Nhưng cuối cùng có mười một người đã thoát ra, mà Thương Minh tiên nhân chỉ cần mười người.
Mà trong mười một người, Trình Kiêu là người có thực lực yếu nhất. Cho dù là Thuần Nguyệt, vốn cũng là một người tu luyện, thực lực cũng mạnh hơn Trình Kiêu rất nhiều.
Thế nhưng Thuần Nguyệt lại đem vị trí kia tặng cho Trình Kiêu, cô quay người ngoái nhìn cười một tiếng, trở về bên trong tiểu thế giới tràn ngập nguy cơ.
Trình Kiêu đương nhiên không cho phép Thuần Nguyệt rời đi, anh đánh lén một người trong đó, dưới sự trợ giúp của Thuần Nguyệt, dùng nửa cái mạng, thành công giết chết người kia.
Cuối cùng, hai người đều có thể sống lại và rời đi tiểu thế giới, trở thành đệ tử của Đại Đạo Tông.
Sau này Trình Kiêu bị thiên kiếp đánh cho thần hồn câu diệt, vào một khắc cuối cùng, anh nhìn thấy Thuần Nguyệt liều mạng hướng anh vọt tới.
Anh có thể trùng sinh trở lại địa cầu, như vậy Thuần Nguyệt cũng có khả năng rất lớn đã được sống lại.
Trên sân khấu, cô gái làm việc đã xốc lên vải đỏ che kín bảo vật, một chiếc nhẫn bạch ngọc nằm yên bên trong khay.
Người chủ trì cười lớn tiếng nói: "Món bảo vật thứ ba này, là một chiếc nhẫn ngọc thạch."
"Căn cứ kết quả chuyên gia giám định đưa ra, chiếc nhẫn ngọc thạch hẳn là vật nhà Hán, mà được bảo tồn hoàn hảo, trải qua ngàn năm mưa gió, vẫn cũ như mới."
"Điều quan trọng nhất, chiếc nhẫn này rất có thể là một chiếc pháp khí, bởi vì khi người đeo chiếc nhẫn này lên, thân thể sẽ có cảm giác băng lạnh."
"Chiếc nhẫn này giá bắt đầu là 15 tỷ! Mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 300 triệu, bây giờ bắt đầu cạnh tranh!"
Người chủ trì vừa dứt lời địa, lập tức có một đàn ông trung niên mập mạp giơ lên tấm bảng gỗ trong tay: "18 tỷ!"
"19,5 tỷ!"
"21 tỷ!"
"24 tỷ!"
Rất nhanh, chiếc nhẫn giá cả trực tiếp thăng đến 45 tỷ.
Có thể thấy được, mọi người đều rất tò mò đối với pháp khí.
"150 tỷ!"
Trình Kiêu đột nhiên giơ lên tấm bảng gỗ.
Tất cả mọi người sững sờ, vô số ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu.
Nhóc con này, cố tình ư!
Có người ra giá như vậy sao?
45 tỷ trực tiếp tăng tới 150 tỷ, nếu như đây không phải hội đấu giá Lôi Nữ Vương tổ chức, mọi người thậm chí hoài nghi Trình Kiêu là tên kéo giá.
Có điều trong mắt của người trong ngành, bọn họ ngược lại rõ ràng, Trình Kiêu tuyệt không phải kẻ lừa đảo, bởi vì một kẻ lừa đảo chắc chắn sẽ không tăng giá ngốc như vậy!
Ý tứ của rất nhiều người mua, bởi vì cái giá Trình Kiêu đã báo, chỉ có thể chùn bước tại đó.
150 tỷ, thực sự quá cao!
Mặc dù người có mặt vào hôm nay đều là kẻ có tiền, nhưng 150 tỷ mua chiếc nhẫn có thể là pháp khí, thực sự quá xa xỉ.
Mà, người chủ trì cũng không nói rõ ràng công hiệu cụ thể của chiếc nhẫn kia, hiển nhiên, ngay cả ông chủ màn sau cũng không rõ ràng.
150 tỷ để mua nó về, quá mạo hiểm.
Bọn người Lý Ngôn nhìn Trình Kiêu, kinh hãi trợn mắt hốc mồm.
"Trình Kiêu vậy mà ra 150 tỷ mua một chiếc nhẫn! Coi như chiếc nhẫn kia là pháp khí thì thế nào? Còn có thể sống lâu trăm tuổi hay sao?"
Triệu Cương cũng kinh ngạc không ngậm miệng được: "Trình Kiêu có tiền sao? Đây chính là 150 tỷ! Anh ta lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?"