Trần Minh Vượng giả bộ như lơ đãng nhìn người đàn ông trung niên áo xám bên cạnh, người kia gật gật đầu đối với hắn.
Trần Minh Vượng lập tức cười lạnh nói: "Cậu là bại tướng dưới tay tôi, tôi có gì không dám!"
Lý Mãnh một tay xắn áo, lớn tiếng nói: "Tốt! Vậy liền chơi hai ván?"
"Chơi thì chơi!"
Trần Phương lo lắng Lý Mãnh có chuẩn bị mà đến, khuyên nhủ: "Anh, chúng ta còn phải trở về, hôm khác lại đánh cược đi!"
Lý Mãnh ha ha cười nói: "Sao? Cậu Trần muốn lâm trận bỏ chạy?"
Trần Minh Vượng trừng Trần Phương một cái, quay đầu nhìn về phía Lý Mãnh, cười lạnh nói: "Đánh rắm, ở trong từ điển Trần Minh Vượng tôi, không có cái chữ trốn này!"
"Nói đi, cậu muốn cược bao nhiêu?"
Lý Mãnh lóe lên một tia âm mưu được như ý trong mắt: "Thế chơi trận 1,5 tỷ trước?"
"Được!" Trần Minh Vượng sảng khoái đáp ứng, 1,5 tỷ với anh ta mà nói, cũng chỉ là tiền tiêu vặt một tháng mà thôi, anh ta không quan tâm.
Lôi đài có quy định, ai đặt tiền cược nhiều nhất, có thể có quyền lợi chọn lựa quyền thủ.
Có điều, tiền đặt cược của Trần Minh Vượng và Lý Mãnh hiển nhiên không phải nhiều nhất, cho nên hai người chỉ có thể đặt cược, không có quyền lực chọn lựa quyền thủ.
Ván đầu tiên, Trần Minh Vượng thắng.
"Ha ha, Lý Mãnh, cám ơn 1,5 tỷ của cậu!" Trần Minh Vượng đắc thắng, mặt mũi tràn đầy đắc ý, cầm chip khoe khoang ở trước mặt Lý Mãnh.
Tiểu Ngọc nhìn đỏ ngầu cả mắt, 1,5 tỷ đó, người bình thường vất vả cả một đời đều không kiếm được nhiều tiền như vậy, có thể đối với những con nhà giàu này tới nói, lại chỉ là tiền đặt cược một ván đánh cược!
Lý Mãnh vẻ mặt khó coi, không cam lòng nói: "Lại đến!"
"Phụng bồi tới cùng!" Trần Minh Vượng thắng một ván, lập tức có chút nhẹ nhàng.
"Ván này cược 3 tỷ!" Lý Mãnh nói.
Trần Minh Vượng sửng sốt một chút, 3 tỷ có hơi nhiều, có điều vừa rồi thắng cũng gần 3 tỷ, không quan trọng.
"Cược!"
3 tỷ tiền đặt cược, đã không ít, nhưng ở toà lôi đài cấp Vương này như cũ không phải nhiều nhất.
Cho nên, lần này hai người vẫn chỉ có thể đặt cược như cũ.
Ván này, Trần Minh Vượng lại thắng.
Trần Minh Vượng hưng phấn cười ha ha: "Lý Mãnh, cậu vẫn như cũ là bại tướng dưới tay tôi, cậu chỉ có thể bị tôi giẫm dưới chân, cậu không thắng được tôi!"
Lý Mãnh một mặt phẫn nộ, hung hăng quẳng thuốc lá xuống đất.
"Tôi cũng không tin, lại đến!"
"Lần này cược 15 tỷ!"
Trần Minh Vượng lâng lâng, lúc đầu anh ta còn lo lắng Lý Mãnh có phải tìm được cao thủ hay không, tới tìm hắn báo thù, hiện tại xem ra hoàn toàn là quá lo lắng.
15 tỷ, coi như với loại công tử bột Trần Minh Vượng mà nói, cũng đã tính không ít.
Trần Minh Vượng lộ ra ánh mắt tham lam, trạng thái Lý Mãnh thế này, rõ ràng là thua đến mức đôi mắt đỏ ngầu, anh ta chủ động đưa không 15 tỷ, không cần thì phí.
"Được, cược!" Trần Minh Vượng lớn tiếng nói.
Trần Phương hơi lo, tiến lên khuyên nhủ: "Anh, 15 tỷ cũng không phải con số nhỏ, anh nghĩ cho kỹ! Em luôn cảm thấy Lý Mãnh có phải có âm mưu gì hay không!"
Trần Minh Vượng khinh thường cười lạnh nói: "Em gái, âm mưu của Lý Mãnh là tặng không cho anh 4,5 tỷ sao? Anh ta bây giờ chính là thua đến đỏ mắt, nếu như bây giờ không muốn 15 tỷ này, chờ hắn ta tỉnh táo lại, sau này coi như không có cơ hội này nữa."
Trần Phương không cách nào phản bác, đó chỉ là trực giác của phụ nữ của cô ta, cảm giác Lý Mãnh có âm mưu, nhưng cô ta cũng không có chứng cứ, huống chi Lý Mãnh đã thua liền hai trận.
Trình Kiêu nhìn qua một màn này, khóe miệng lộ ra một vòng cười lạnh. Lý Mãnh rõ ràng là từng bước một dẫn dụ Trần Minh Vượng mắc lừa, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ván này Trần Minh Vượng chắc chắn thất bại.
Về phần Tiểu Ngọc, vốn không rảnh quan tâm thắng thua, mắt cô ta nhìn thấy, lỗ tai nghe được, chỉ có tiền tài mấy tỷ.
15 tỷ tiền đặt cược, đã vô cùng lớn. Lần này, hai người trực tiếp trở thành người chơi có tiền đặt cược lớn nhất, căn cứ quy tắc, hai người có thể tự mình chọn lựa quyền thủ, người khác đặt cược theo đám bọn họ.
Trần Minh Vượng cũng không che lấp gì, trực tiếp đi đến bên người người đàn ông trung niên áo xám kia. Vừa rồi mỗi lần đặt cược anh ta đều muốn hỏi thăm người đàn ông áo xám kia, lần này chọn lựa quyền thủ, dứt khoát để người đàn ông áo xám tự thân xuất mã.
Mà Lý Mãnh bên kia, cũng phái ra một lão giả áo đen sau lưng. Hai người liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ có điện quang bắn ra bốn phía.
Rất nhanh, hai bên đã tự chọn lựa ra một quyền thủ.
Trần Minh Vượng là phe đen, cái đầu tên quyền thủ kia rất lớn, nhìn qua vô cùng hung mãnh, có điều vẫn không thể trở thành võ giả.
Lý Mãnh là phe đỏ, mà quyền thủ trận doanh phe đỏ là một tên thanh niên nhỏ con, nhìn qua gầy gò một chút, một trận gió thổi qua đều có thể làm ngã sấp xuống mặt đất.
Tiểu Ngọc có chút hiếu kỳ mà hỏi: "Trình đại ca, anh cảm thấy Anh Trần lần này có thể thắng sao?"
Trình Kiêu chỉ nhìn một chút, liền biết Trần Minh Vượng nhất định phải thua.
Tên thanh niên nhỏ con kia trông gầy yếu, thật ra đã là một võ giả cảnh giới Hậu Thiên, có điều hắn hình như đang cố ý che giấu thực lực.
Một võ giả có được chân khí, tự nhiên có thể quét ngang những quyền thủ không phải võ giả kia.
"Anh ta không thắng được, ván này chính là một âm mưu."
Âm thanh Trình Kiêu cũng không lớn, nhưng vẫn là bị Trần Phương luôn chú ý anh nghe được.
Cô ta rất muốn đem lời Trình Kiêu nói cho anh trai, nhưng cô ta cũng biết anh trai sẽ không tin tưởng.
Mà cô ta cũng không phải là hoàn toàn tin tưởng Trình Kiêu, bởi vì người đàn ông trung niên áo xám kia, là cao thủ nhà bọn họ mời tới, tên gọi Vương Hán.
Vương Hán mạnh bao nhiêu, Trần Phương đã tận mắt thấy. Một mình ông ta, đánh mấy chục người, mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Quyền thủ mà Vương Hán tự mình chọn lựa, Trần Phương vẫn là có lòng tin rất lớn với người đó.
"Được rồi, chờ ván này đánh xong, nhìn kết quả đi!" Trần Phương thầm nghĩ, nếu quả như thật như Trình Kiêu nói, như vậy cô ta nhất định phải ngăn cản anh trai tiếp tục cược cùng Lý Mãnh.
Trận đấu này cơ bản không chút khó tưởng tượng, võ giả đánh không phải võ giả, đơn giản chính là nghiền ép.
Trần Minh Vượng thua gọn gàng mà linh hoạt.
Thua, Trần Minh Vượng một mặt uể oải nhìn Vương Hán, nhìn đến Vương Hán đỏ bừng mặt.
Lần này, đến phiên Lý Mãnh đắc ý.
Lý Mãnh cười ha ha với Trần Minh Vượng: "Cậu Trần, cảm ơn cậu đã nhường. Mấy ván cược thua, lần này đã lấy hết về! Tạm biệt nha!"
Nói xong, Lý Mãnh một mặt đắc ý phất phất tay với Trần Minh Vượng, vậy mà định quay người rời đi.
Trần Phương nhìn mà ngơ, Lý Mãnh cứ thế mà rời đi?
Đi cũng tốt, khỏi để cô ta đi thuyết phục anh trai.
Thế nhưng mà, Trần Minh Vượng không cam lòng à! Rõ ràng đã thắng hơn 3 tỷ, không nghĩ tới lần này Lý Mãnh gặp vận may cứt chó, một lần lấy hết về.
Đây chính là tâm lý dân cờ bạc điển hình.
Lý Mãnh lợi dụng chính là loại tâm lý này của Trần Minh Vượng, nếu như Lý Mãnh tiếp tục còn dùng phép khích tướng, kích Trần Minh Vượng cược với anh ta với con số càng lớn, như vậy ngược lại sẽ để cho Trần Minh Vượng sinh ra cảnh giác.
Nhưng hiện tại hắn ta bày ra một bộ tư thế muốn rời đi, tâm lý dân cờ bạc của Trần Minh Vượng đã bị kích lên, chắc chắn sẽ giữ hắn ta lại.
Quả nhiên, Lý Mãnh vừa đi hai bước, Trần Minh Vượng đã lên tiếng: "Lý Mãnh, cậu có ý gì? Thắng liền muốn chạy sao?"
Lý Mãnh chính là chờ câu nói này của Trần Minh Vượng.
"Sao? cậu Trần không phục?" Lý Mãnh một mặt phách lối, thái độ kia làm cho Trần Minh Vượng càng thêm khó chịu.
"Đương nhiên, lần này coi như cậu ăn may. Nếu như đánh cược thêm, tôi nhất định có thể thắng cậu!" Trần Minh Vượng hoàn toàn không biết mình đã mắc lừa.
Lý Mãnh biểu hiện càng thêm phách lối, một mặt khinh thường lớn tiếng kêu lên: "Nực cười, bây giờ là vận may của tôi, cậu cho rằng vận may của cậu sẽ mãi bên cậu sao? Coi như cược thêm, cậu cũng thua thôi!"
Hai người cãi lộn hấp dẫn rất nhiều người vây xem chung quanh, Trần Minh Vượng cảm giác mình rơi xuống hạ phong, trên mặt không ánh sáng.
anh ta càng thêm hi vọng có thể dùng một trận thắng lợi, đến rửa sạch sỉ nhục lần này.
"Lý Mãnh, đừng nói nhảm, tôi chỉ hỏi cậu có dám đánh cược lớn hay không?"