"Ha ha, Trình Kiêu, tớ chỉ là ví dụ thôi, chưa hề có ý nói cậu ăn bám......"
Một nửa chuối tiêu trong tay Tần Thủ, phốc một cái bắn lên, trực tiếp rơi giữa hai chân.
Con hàng này giải thích còn không bằng không giải thích, càng tô càng đen.
Trình Kiêu nhìn về phía Tảng Đá cúi đầu, hơi tự ti, thản nhiên nói: "Đi thôi Tảng Đá, tình yêu thứ này, có đôi khi cũng không nhất định hoàn toàn dựa vào tiền tài, duyên phận cũng rất quan trọng."
Nghe Trình Kiêu nói vậy, trong mắt Tảng Đá dâng lên chút hi vọng lần nữa.
"Tốt, vậy tớ cũng cùng đi!"
Ngày thứ hai, một tiết khóa cuối cùng của buổi chiều đều không có xong, mấy tên đói tình ký túc xá 208 trốn học tập thể, trở lại phòng ngủ liền bắt đầu soi gương.
"Bác sĩ, cậu cảm thấy tớ mặc bộ Adidas màu trắng này thế nào?" Thần côn cầm lấy bộ hàng nhái duy nhất lấy ra được kia, mặc thử trên người.
"Hoàn toàn có thể, màu trắng xứng với khí chất thần côn cậu nhất!" Bác sĩ trả lời rất qua loa, sau đó cầm kéo bắt đầu cắt lông mũi.
"Ai ai ai, mấy anh em nhìn tớ, bộ này thế nào?" Tần Thủ lấy ra một đống quần áo từ tủ quần áo, chọn một bộ tương đối thành thục ổn trọng mặc vào, xoay một vòng với tấm gương.
Mấy người khác ai ai cũng bận rộn.
Nghe vậy, Lôi Cường lớn giọng khinh bỉ: "Cầm Thú, cậu không phải có Tiểu Nhu rồi sao? Mặc đẹp trai như vậy cướp danh tiếng chúng tớ à!"
Tần Thủ giơ ngón tay giữa lên với Lôi Cường, ngạo mạn nói ra: "Thiếu kiến thức, thiếu tới mức không thể chịu được! Cũng là bởi vì tớ đã có bạn gái, cho nên tớ mới muốn đè xuống các cậu, không phải chính có ý là tầm mắt Tiểu Nhu nhà tớ sao!"
Nhiệt độ trong phòng lập tức tăng lên, chung quanh có lửa giận đang thiêu đốt, tất cả mọi người đều giơ ngón tay giữa lên đối với Tần Thủ.
Quá độc ác!
Thật sự là Cầm Thú!
Trương Tư Tổ bỗng nhiên như tên trộm nhìn về phía đống quần áo hàng hiệu trên giường Tần Thủ.
"Cầm Thú, thương lượng với cậu một chuyện nhỉ? Bộ quần áo hoa kẻ ca rô của cậu cho tớ mượn khoe khoang một chút đi?" Trương Tư Tổ liếm láp môi nịnh nọt cười nói.
"Dễ nói, cầm đi đi!" Tần Thủ rất hào phóng đáp ứng.
"Anh em tốt!" Trương Tư Tổ vui vẻ hấp tấp chạy tới lấy quần áo.
Tần Thủ cười xấu xa một tiếng nói: "Bộ quần áo này tớ từng mặc lúc cùng Tiểu Nhu cùng đi xem phim lần trước, nếu như cậu không ngại Tiểu Nhu dùng ánh mắt lạ là nhìn cậu, cậu cứ mặc đi!"
"Ha ha......"
Phòng ngủ vang lên tiếng cười xấu xa của mấy người.
Trương Tư Tổ hung hăng giơ ngón giữa đối với Tần Thủ, sau đó nhét bộ quần áo kia lại vào trên giường Tần Thủ.
Có câu nói nếu như hẹn nữ sinh đi ra ngoài, cho các nàng thời gian một tiếng, các nàng sẽ dùng năm mươi phút đồng hồ trang điểm.
Mấy tên này sao lại cũng không phải như vậy? Trọn vẹn mất đi một giờ mới tính là miễn cưỡng hài lòng.
"Đi đi, không còn nhiều thời gian lắm. Tớ gọi điện thoại cho Tiểu Nhu trước, hỏi một chút nhóm bên kia chuẩn bị xong chưa?" Tần Thủ hất mái tóc, ra vẻ tràn đầy tự tin.
"Alo, Tiểu Nhu, bọn anh chuẩn bị xuất phát, các em chuẩn bị thế nào?" Thanh âm Tần Thủ dịu dàng để cho người ta nổi da gà.
"Đã chuẩn bị xong? Tốt, vậy được, bọn anh lập tức xuất phát!"
Cúp điện thoại, Tần Thủ thần bí đảo mắt nhìn mấy người, nói: "Các anh em, hôm nay các cậu thật có phúc! Tiểu Nhu nói, Trương Manh cũng sẽ tham gia buổi liên hoan lần này!"
"Trương Manh, là Trương Manh hoa khôi trường đó sao!" Bác sĩ trợn cả mắt lên.
"Ngoại trừ cô ây còn có mấy người tên Trương Manh nữa!" Tần Thủ đắc ý nói.
"Mẹ ơi, vậy hôm nay thật có thể thưởng thức cho đã rồi! Hoa khôi trường đấy, bình thường nói chuyện một câu cũng khó, hôm nay vậy mà có thể ngồi cùng một chỗ trò chuyện!" Dương Thiên Hữu cũng là hai mắt phát ra ánh sáng xanh mơn mởn.
"Ồ, Trình Kiêu, sao cậu không thay quần áo?" Tần Thủ chợt thấy Trình Kiêu nằm ở trên giường, như không có chuyện gì.
Trình Kiêu nhìn mấy người, nói ra: "Tớ cũng không cần đi đúng không, các cậu cũng biết, tớ đã kết hôn rồi."
Tần Thủ tỏ vẻ khinh bỉ nói: "Cậu gọi là phi pháp ở chung, không tới tuổi tác pháp luật quy định, lĩnh không được giấy. Cho nên, không tính kết hôn!"
"Còn nữa, không phải anh xem thường cậu, đoán chừng nàng dâu kia của cậu đều không có để cậu chạm qua!" Tần Thủ nói xong, ánh mắt liếc về phía chỗ không thể miêu tả của Trình Kiêu, mặt cười xấu xa.
"Không phải đâu! Cái này đều có thể nhìn ra? Chém gió!" Trương Tư Tổ thế nhưng là bác sĩ, đối với các vấn đề thân thể, có quyền uy nhất.
"Có lẽ có thể nhìn ra người phụ nữ, nhưng tuyệt đối rất khó phát hiện được đàn ông có hay không."
Tần Thủ cười hắc hắc: "Ai nói cho cậu tớ biết xem từ trên người Trình Kiêu, có một lần tớ đi đại học y khoa Hà Tây, gặp được hoa khôi Tôn!"
......
Tập thể trừng mắt khinh bỉ.
Cặn bã!
Tốt lắm, lần này Trình Kiêu cũng bó tay rồi.
"Trình Kiêu, cậu liền cùng nhau đi với mọi người thôi! Ngay cả Tảng Đá đều đi, còn mỗi cậu, rất không ý nghĩa? Thêm vào đó, các anh em cũng không yên lòng cậu!" Lôi Cường lớn giọng nói.
"Lôi Công nói rất đúng, nếu như cậu muốn thủ thân như ngọc cho chị dâu, vậy liền chỉ cần ăn uống, đừng nói chuyện là được rồi." Trương Tư Tổ nói.
"Tớ không đi đâu." Trình Kiêu bây giờ thực sự không có loại hứng thú kia.
Tần Thủ vung tay to lên, nói: "Các anh em, hôm nay liền xem như khiêng cũng phải khiêng cậu ta đi cho tớ!"
"Xuất phát!"
Trình Kiêu cuối cùng vẫn không lay chuyển được ý tứ của mấy người, bị cưỡng ép kéo đi.
Trong túc xá nữ sinh Khoa Văn Học, Lâu Tĩnh Nhu với dáng người cao gầy, tướng mạo mỹ lệ, trông vẻ có tri thức hiểu lễ nghĩa, thấy rõ ràng các chị em với lớp phấn trên khuôn mặt đã giống tuyết rơi, còn không ngừng bôi trét thêm, không nhịn được trợn trắng mắt.
Lâu Tĩnh Nhu nói chuyện rất dịu dàng, dù là tức giận cũng là như thế.
Khó trách ngay cả tên cặn bã như Tần Thủ đều luân hãm.
"Giờ cũng đã 6h10, chúng ta hẹn với người ta là sáu giờ, các cậu nhất định phải tăng nhanh tốc độ."
"Xong rồi xong rồi, xong ngay đây!" Một người nữ sinh trong đó, vừa vẽ lông mày, vừa trả lời rất qua loa.
"Nghe nói Khoa Quản Lý đều là phú nhị đại, Tần Thủ chính là đó. Lần này tớ nhất định phải thể hiện ra mặt tốt nhất, tranh thủ cũng tìm được bạn trai phú nhị đại, về sau ăn mặc không lo."
Một người nữ sinh bên cạnh trợn trắng mắt: "Lý Thiến, sao tớ cảm giác cậu là muốn bán mình đi?"
Lý Thiến trừng nữ sinh kia một cái, quát: "Lâm Doanh, cậu mới đi bán mình! Không biết nói chuyện cũng không cần nói, cậu cứ cả một đời đều không gả đi được!"
"Xời, lão nương chưa hề lo không gả được!" Lâm Doanh hất tóc ngắn, một mặt nữ hán tử uy mãnh.
Toàn bộ nữ sinh trong phòng ngủ đều đang bận rộn, có điều lại có một người là ngoại lệ, đó chính là Trương Manh.
Thân là hoa khôi trường, thật không phải gọi không, coi như không trang điểm đều là vẻ đẹp trời sinh.
Trương Manh rất ưu nhã nằm nghiêng trên giường, hai đôi chân dài thẳng tắp gác cùng một chỗ, để cho người ta nhìn chảy máu mũi.
Trên mặt của cô còn đắp mặt nạ, xem ra cho dù nữ sinh xinh đẹp thế nào, vẫn là rất chú trọng bảo dưỡng.
"Trương Manh, cậu nhanh đi rửa mặt đi, thật không còn nhiều thời gian lắm, để người ta chờ quá lâu không tốt." Lâu Tĩnh Nhu rất bất đắc dĩ, vị cô chủ này thật sự là không vội không nóng.
Trương Manh không thèm để ý chút nào nói ra: "Để bọn họ chờ đi thôi, mấy tên đàn ông thối mà thôi, có gì đặc biệt hơn người."
Lâu Tĩnh Nhu có loại cảm giác muốn khóc, nếu không phải Tần Thủ khóc lóc van nài cầu cô hỗ trợ, cô thề tuyệt đối sẽ không dắt đường dây này.
Sáu giờ rưỡi, sảnh Hương Mãn Viên.
Bên trong phòng, đám người Trình Kiêu đã đợi nửa giờ, có điều đều biết nữ sinh đến trễ là độc quyền, cho nên nhiệt tình của bọn họ vẫn còn rất cao.
Trương Tư Tổ cười tủm tỉm nói: "Một hồi hoa khôi Trương tới, chúng ta ai ra chào hỏi? Tớ xem một chút loại mỹ nữ cấp bậc này là được rồi, chắc chắn sẽ không si tâm vọng tưởng."
Dương Thiên Hữu chỉ Trình Kiêu: "Để Đầu Gỗ đi, dù sao cậu ta đã có vợ rồi, cũng không để tâm đối với hoa khôi Trương, đến lúc đó thích thế nào thì thế ấy đi!"
Tần Thủ giơ ngón tay cái lên đối với mấy người, một mặt bội phục nói: "Chiêu nàu cao, thật sự là cao, anh em quả nhiên là dùng để bán!"