Sau khi bị Cốc Sinh Ngọc làm phiền, dù cuối cùng thì Tôn Mạc và Lưu Tào Khang vẫn không gặp nguy hại gì, nhưng trong lòng hai người cũng xuất hiện sự ngăn cách.
Tôn Mạc là một người phụ nữ thông minh, trong thời khắc quan trọng, Lưu Tào Khang không bảo vệ cô ta, còn đổ sai lầm của ông nội lên người cô ta.
Dù việc này cũng phù hợp với tính cách của Lưu Tào Khang, nhưng không có người phụ nữ nào không muốn lúc bản thân gặp nguy hiểm, có thể có một người đàn ông bất chấp tất cả bảo vệ mình.
Nhưng cuối cùng vẫn là tên vô dụng bị Tôn Mạc vứt bỏ là Trình Kiêu cứu cô ta.
Thật đúng là một trò đùa!
Phó hội trưởng Đường dẫn người rời đi, nếu Tôn Đại Hải đã đồng ý một tháng sau sẽ đưa thuật châm cứu cho bọn họ thì bọn họ cũng không cần tiếp tục ở lại nữa.
Còn về mấy người của nhà họ Ninh, sau khi bị y thuật của Trình Kiêu làm khiếp sợ, đều khuyên Ninh Lan nhất định phải giữ Trình Kiêu lại.
Bọn họ còn nói lúc trước có nhiều hiểu lầm với Trình Kiêu, thái độ với Trình Kiêu hơi tệ, hy vọng Trình Kiêu đừng hiểu lầm.
Ninh Lan lười diễn trò với mấy người thân này, tuy là người thân, nhưng lúc trước bọn họ đối xử với Trình Kiêu như thế, Ninh Lan vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Nếu các người không xem tôi là người thân, vậy tôi cũng sẽ không xem các người là người thân.
Sau khi rời khỏi buổi tiệc, Trình Kiêu trở lại biệt thự Nguyệt Nha Hồ.
Lần này, anh định bế quan đột phá đến Thông Thần cảnh.
Thư Nam bắt đầu tu luyện Vạn Kiếp Bất Diệt Công mà Trình Kiêu đưa cho, vô cùng say mê, ngay cả Trình Kiêu trở lại mà anh ta cũng không phát hiện ra.
Dường như Tô Lương Tử vẫn luôn lang thang bên ngoài, làm một con rồng thấy đầu không thấy đuôi, không biết đang làm gì.
Trình Kiêu đi tới tầng hai, bắt đầu bế quan.
Lúc này, trận pháp tụ linh Tiên Thiên ngũ hành đã vận hành được một khoảng thời gian, linh khí xung quanh hồ Nguyệt Nha đã gấp nội thành hơn trăm lần.
Đặc biệt là xung quanh biệt thự Vọng Nguyệt Lâu, linh khí vô cùng nồng đậm, tựa như tiên cảnh.
Trình Kiêu điều động Thôn Thiên Thần Công, lập tức điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa xung quanh như cá voi uống nước.
Thư Nam vốn đang tu luyện lập tức hấp thu được ít linh khí hơn, Thôn Thiên Thần Công đúng là bá đạo.
Nếu có thể nhìn bằng kính hiển vi, sẽ phát hiện trong người Trình Kiêu có một cái động đen đang không ngừng nuốt chửng linh khí xung quanh.
Ba ngày sau, Thư Nam khó chịu tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, vì anh ta đã không thể hấp thu linh khí thiên địa được nữa.
Một tháng sau, linh khí trong người Trình Kiêu đã đạt tới mức độ bão hoà, đang tìm thời cơ đột phá.
Lại khoảng một tháng trôi qua, cuối cùng Trình Kiêu cũng thành công.
Thời tiết chuyển lạnh, cuối thu mát mẻ.
Lúc này đã là cuối mùa thu, cỏ cây bắt đầu lụi tàn.
Một cơn gió thổi qua, lá khô tung bay, trông càng đìu hiu hơn.
Trình Kiêu đã di chuyển từ trong phòng đi tới sân thượng để tu luyện từ lâu.
Một cơn gió kéo theo vô số lá khô như bươm bướm bay xuống người Trình Kiêu. Nhưng vừa đi tới trong phạm vi cách Trình Kiêu ba mét đã bị một lực lượng vô hình ngăn cản.
Gió sương mưa tuyết, đều là như thể.
Trình Kiêu ngồi ở sân thượng một tháng, nhưng trên người không dính một hạt bụi, tựa như tiên giáng trần vậy.
Một lực lượng dâng lên từ trên người Trình Kiêu, nhưng lực lượng này cũng rất nhẹ nhàng, không mạnh mẽ như trước đây.
Một năng lượng kỳ lạ nhanh chóng tập trung về phía thân thể của Trình Kiêu.
Phần đầu của Trình Kiêu chợt loé lên ánh sáng màu vàng.
Cũng giống như một cánh cửa thần bí nối đến thế giới mới nào đó được mở ra.
Trong bầu trời quang đãng chợt xuất hiện một đôi mắt.
Chợt loé lên rồi biến mất!
Trình Kiêu mở to mắt.
“Đột phá Thông Thần, mở ra thần tàng, thần thông tự sinh!”
Khi nãy, Diệp Huyên đã mở ra thần tàng đầu tiên, thần tàng Thiên Linh.
“Kiếp trước, mình mở ra thần tàng đầu tiên, đạt được thần thông cao cấp!”
“Kiếp này, mình dùng thần hồn tu luyện lại, nhưng chỉ có được một thần thông kỳ lạ thôi ư?”
“Rốt cuộc thần thông này là gì?”
Trình Kiêu không nghĩ ra, anh ngơ ngác nhìn lên bầu trời, trên người không có thay đổi gì.
Có điều mắt trái của Trình Kiêu đã hoàn toàn biến thành màu đen, mắt phải thì hoàn toàn biến thành màu trắng.
Giống như hình vẽ âm dương trong thái cực vậy.
Lúc Trình Kiêu tập trung chú ý, những gì anh nhìn thấy chợt trở nên khác đi.
Trình Kiêu nhìn lá cây trước mắt, khi anh tập trung chú ý, lá cây khô héo trước mắt lập tức biến mất.
Sau đó, lá cây biến thành những sợi dây màu đen chằng chịt, nhỏ hơn sợi tóc gấp trăm lần.
Sợi dây đen tạo thành hình dáng lá cây, có điều đầu của nó lơ lửng trong hư không, không biết nối liền đến đâu.
Trình Kiêu lại nhìn về phía một hòn đá, hòn đá kia cũng lập tức biến thành dây đen chằng chịt, vô số đầu dây lơ lửng trên hư không, không biết là nối đến đâu.
Trình Kiêu đặt hòn đá và lá cây lại cạnh nhau, sau đó tập trung nhìn.
Lá cây và hòn đá lại biến thành những sợi dây đen như nét viết nguệch ngoạc của trẻ con, vô số sợi dây mảnh màu đen đan xen khắp nơi chẳng khác nào nước mực màu đen.
Nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện sợi dây của lá cây và của hòn đá không hề liên kết với nhau.
Vô số đầu dây vẫn lơ lửng trong hư không, không biết nối đến đâu. Trải nghiệm đọc