"Ai dẫn con đi đua xe?"
Trương Manh lập tức cúi đầu xuống, không nghĩ tới nhanh như vậy ba liền biết.
Trương Manh không lên tiếng, những bạn học khác cũng vội vàng cúi đầu xuống.
Nói thật, ba Trương Manh không hổ là ông chủ công ty quảng cáo với trị giá hơn trăm tỷ, trên người có bá khí của người trên cao.
Khí tức kia ép những học sinh này không ngóc đầu lên được.
"Nói? Ai dẫn cô đi đua xe?" Ba Trương Manh hỏi lần nữa, vô cùng nghiêm nghị.
Giọng nói Trương Manh nhẹ như con muỗi: "Là tự con."
"Hừ, nói bậy, con căn bản sẽ không biết lái xe máy! Còn muốn gạt ta!" Ba của Trương Manh quát lớn.
Lúc này, một thanh âm lo lắng truyền tới từ ngoài cửa: "Manh Manh, em cảm thấy thế nào? anh đã đống tiền viện phí, em an tâm dưỡng thương......"
Nghiêm Học Văn nhanh chân đi vào, trong lòng còn ôm cái mũ bảo hiểm xe máy.
Trương Manh tối sầm mắt lại trong nháy mắt, có lòng muốn tự tử ngay lập tức.
Đây coi như là đưa tới cửa sao?
Tần Thủ kém chút nữa nhịn không được cơ hồ muốn cười ra tiếng.
Nghiêm Học Văn tới thật là khéo!
Ba của Trương Manh sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn Nghiêm Học Văn, lạnh như mùa đông khắc nghiệt.
"Cậu tới vừa vặn, chính là cậu hại con gái tôi bị thương?"
Thanh âm này nghe vậy làm cho đôi chân người bị đong lại bởi khí lạnh bốc lên từ trên mặt đất.
Nghiêm Học Văn mặc dù bình thường cũng rất ương ngạnh, nhưng cuối cùng chỉ là một sinh viên chưa ra trường, tại trước mặt ông chủ lớn như ba của Trương Manh, trực tiếp từ lão sói xám biến thành chú dê đáng yêu.
"Thưa chú, chú... Manh Manh là tự nguyện!" Nghiêm Học Văn bị khí thế của ba Trương Manh dọa sợ, giờ phút này chỉ muốn phủi sạch quan hệ, nói ra lời không trải qua suy nghĩ.
Trương Manh kinh ngạc, không dám tin nhìn Nghiêm Học Văn, trước hai giờ còn dỗ ngon dỗ ngọt, thề sẽ vì cô ta lên núi đao xuống biển lửa.
Bây giờ chỉ là gặp phụ huynh, trực tiếp liền từ bỏ cô Ta.
Mấy người Tần Thủ cũng là xem thường hành vi của anh ta, không nghĩ tới Nghiêm Học Văn bình thường rất ương ngạnh, gặp việc vậy mà sợ như thế.
Vẻ u ám lóe lên trong mắt ba của Trương Manh, giờ ngược lại khôi phục bình tĩnh.
"A, ý của cậu là con gái của tôi bị thương đều là nó tự chuốc lấy?" Thanh âm của ông ta rất bình tĩnh, nhưng nghe lại giống như đang mài đao, sau một khắc liền chuẩn bị giết người.
Nghiêm Học Văn ngây ngốc một chút, lúc này mới ý thức tới câu trả lời vừa rồi của mình ngu xuẩn tới cỡ nào.
Ba của Trương Manh hỏi chỉ là việc Trương Manh bị thương, mà anh ta lại lộ ra quan hệ giữa hai người ra ngoài.
Kỳ thật, đây chính là báo ứng, trong lòng anh ta có quỷ, Nghiêm Học Văn chỉ là muốn chơi đùa Trương Manh thôi, những lời thề kia đều là giả.
Bây giờ đột nhiên bị baTrương Manh hỏi vậy, lập tức bối rối trong lòng, cho là ba Trương Manh đang trách anh ta dụ dỗ Trương Manh, cho nên mới nói Trương Manh là tự nguyện.
Nói một cách khác chính là đem Trương Manh lôi ra làm là chắn để gánh trách nhiệm.
Ý tứ ẩn giấu trong đó chính là: con gái của ông là tự nguyện, ông cũng không thể đánh tôi!
Bây giờ hiểu rõ ba của Trương Manh căn bản không phải đang trách cứ anh ta dụ dỗ con gái mình, mà là trách anh ta tại sao không chú ý an toàn.
Nghiêm Học Văn có loại xúc động muốn đập đầu chết tại chỗ.
Bây giờ che lấp lại, không biết còn có thể được ba của Trương Manh tha thứ sao?
Nhưng dù như thế nào, cũng muốn thử hết sức một lần.
Nghiêm Học Văn bỗng nhiên khóc lớn lên, khuôn mặt đầm đĩa nước mắt gào to: "Chú ạ, cháu là thật lòng đối với Manh Man, cháu thề với trời, cháu rất thích Manh Manh, nếu có nửa câu lời nói dối, trời giáng sấm sét!"
Roẹt roẹt!
Sấm sét giữa trời quang!
Nghiêm Học Văn kém chút nữa tè ra quần, đậu xanh, có cần trùng hợp như vậy không!
Có điều bản kịch còn phải tiếp tục diễn, không thì thịt mỡ đã ngâm trong miệng phải bay đi, hơn nữa còn sẽ khiến ba Trương Manh khinh bỉ chính mình.
Bọn người Tần Thủ một mặt xem thường, diễn, tiếp tục diễn kịch, diễn thật đấy! Nghiêm Học Văn hình như không phải học khoa biểu diễn mà, đáng tiếc, anh ta hẳn nên vào khoa biểu diễn mới đúng!
Có điều, Trương Manh lại tin, đều nói người phụ nữ lúc yêu đương trí thông minh đáng lo, lời này quả nhiên không giả.
"Ba, con thích Học Văn thật lòng, ba đừng dọa anh ấy!"
Trương Manh một mặt u oán, trách ba mình ba đã dọa cho con rể tương lại khiếp sợ thành dạng gì rồi!
Nhưng kỹ xảo diễn của Nghiêm Học Văn lừa được Trương Manh, nhưng không lừa được Ba của Trương Manh.
"Hừ, mặt hàng như cậu vậy, cũng xứng yêu đương cùng con gái ta? Nằm mơ!"
Trương Manh nhìn ra, ba của cô ta thực sự không thích Nghiêm Học Văn.
Không có cách, chỉ có thể nói ra chân tướng.
"Ba, chính là Nghiêm Học Văn cứu được nhà chúng ta đó!" Trương Manh lớn tiếng nói.
Ba của Trương Manh sửng sốt một chút, đôi mắt hơi nheo lại, lần nữa đánh giá lại Nghiêm Học Văn.
Nhưng dù xem thế nào Nghiêm Học Văn cũng không giống người có thể ra lệnh cho Mã đại lão.
Trương Manh biết ba của cô ta không tin, tiếp tục nói: "Hôm ấy con cầu các bạn học hỗ trợ, Nghiêm Học Văn liền để cha của anh ấy đi tìm bạn ở Cục Thuế. Mà con đã xác nhận qua, bạn cha của anh ấy tại cục thuế vụ đó chính là họ Trình!"
Lần này, ba của Trương Manh đã tin mấy phần.
Ông ta luôn đang tìm là ai đã giúp nhà bọn họ, kết quả không thu được tin tức gì, mà tình huống Nghiêm Học Văn nói ngược lại là vô cùng phù hợp.
Mà nếu thật là cục trưởng Vương đó ra mặt, có lẽ Mã đại lão sẽ cho mặt mũi.
Nhưng, ba của Trương Manh cũng không phải là người dễ bị lừa gạt, nhất là chuyện này quan hệ đến ân nhân nhà bọn họ, tuyệt đối không thể qua loa.
Ba của Trương Manh nhìn chằm chằm Nghiêm Học Văn, hỏi: "Là cậu giúp Manh Manh?"
Nghiêm Học Văn vội vàng gật đầu.
"Là ba của cậu chính miệng nói với cậu sao?" Ba của Trương Manh tiếp tục hỏi.
Nghiêm Học Văn lắc đầu: "Cha cháu không nói qua cùng cháu, có điều ông ấy xác thực đến cục thuế vụ tìm một người bạn họ Trình hỗ trợ, mà chú Trình cũng đã đồng ý."
"Vậy bây giờ cậu gọi liền cho ba cậu, xác nhận một lần!" Ba của Trương Manh nghiêm túc nói.
"Cha, nào có ai như ba vậy! Con đã sớm hỏi qua, ngoại trừ Nghiêm Học Văn, bạn học khác đều không thể nào! Ba để anh ấy gọi điện thoại đến hỏi việc này, sẽ để cho bác Nghiêm cảm thấy chúng ta hoài nghi ông ta!"
Ba của Trương Manh trầm mặc, Trương Manh nói cũng có đạo lý, có điều......
"Không được, chuyện này quan hệ đến ân nhân nhà chúng ta, nhất định phải xác nhận rõ ràng!"
Trương Manh nóng nảy tới mức muốn ngồi lên từ trên giường, đã như thế vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Còn có gì cần xác nhận!
Đúng vào lúc này, Trình Kiêu mang theo nửa rổ hoa quả để thừa tại Đế Lạc Phỉ Khắc đi vào phòng.
Đối với Trương Manh, Trình Kiêu chỉ là phản cảm, nếu không phải xem ở mặt mũi Tần Thủ, anh căn bản sẽ không tới.
Cho nên, Trình Kiêu căn bản là không có coi ra gì. Nếu không phải tay không không ưa nhìn, anh ngay cả nửa rổ hoa quả ăn để thừa kia cũng sẽ không mang theo.
Đương nhiên, Trương Manh cũng chán ghét Trình Kiêu, một nhân viên phục vụ quán bar đi học học viện truyền hình điện ảnh, đã không có tiền cũng không cần đi học ở học viện truyền hình điện ảnh mà!
Làm gì còn đi làm công, mất mặt!
Cho nên, Trương Manh nhìn thấy Trình Kiêu, đột nhiên nhíu mày.
Nhất là nhìn thấy Trình Kiêu vậy mà xách nửa rổ hoa quả, mà trái cây kia cũng không biết là chủng loại gì, đây không phải là nhục nhã người sao?
Trương Manh đang lo không cách nào di chuyển sức chú ý của ba mình, nhìn thấy Trình Kiêu, lập tức khẽ động, tức giận quát: "Trình Kiêu, cậu tới làm gì?"
"Trong tay cậu cầm cái gì?"
"Nửa rổ hoa quả bị người ăn để thừa!?"
"Cậu là cố ý đến nhục nhã tôi sao?"
Trương Manh một tiếng la này, lập tức khiến tất cả ánh mắt đều tập trung tới người Trình Kiêu.
Tần Thủ trực tiếp che mặt, Trình Kiêu à Trình Kiêu, cậu không có tiền thì nói với tôi, tớ chuyển khoản cho cậu. Cậu đến thăm bệnh nhân, tốt xấu cũng làm ra vẻ chứ, xách nửa rổ hoa quả, còn là người khác ăn để thừa, ngay cả tớ cũng cảm thấy mất mặt!