Trình Kiêu học ở học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây, thuộc ngành văn nghệ, chỉ cách xa một con đường với đại học y khoa Hà Tây mà Tôn Mạc học.
Học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây cách nhà Tôn Mạc hơi xa, kiếp trước Trình Kiêu chọn trọ ở trường.
Đương nhiên, Trình Kiêu lựa chọn trọ ở trường còn có nguyên nhân khác, trọ ở trường có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, Trình Kiêu lợi dụng những thời giờ này đi làm công, anh không muốn dùng tiền của nhà họ Tôn.
Trình Kiêu đã học được hai năm, nghỉ hè kết thúc, dựa theo tiêu chuẩn đại học bình thường, Trình Kiêu hẳn là thăng đại học năm ba.
Hai năm đi học đại học, Trình Kiêu tại Học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây có bạn bè, có địch nhân, có sung sướng, có phẫn nộ, đương nhiên, cũng có bi thương và tiếc nuối.
Kiếp trước, lúc Trình Kiêu còn chưa được cha mẹ ruột tìm được, tâm nguyện lớn nhất chính là có thể trợ giúp Nhà họ Tôn, để Tôn Mạc coi trọng chính mình.
Cho nên, Trình Kiêu từ bỏ hệ văn học mình thích, từ bỏ giấc mơ làm một biên kịch nổi danh, thi ngành quản lý mình không thích.
Chính là hi vọng sau này có thể giúp Tôn Mạc quản lý phòng khám bệnh, trở thành một người hữu dụng với cô ta.
Đương nhiên, khi đó Trình Kiêu, chưa hề nghĩ tới trèo cao, chỉ là đơn thuần không muốn bị người Nhà họ Tôn xem thường.
Có điều một đời này, Trình Kiêu đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy.
Cho nên, lấy thực lực Trình Kiêu bây giờ, vốn không cần thiết tiếp tục đi học đại học.
Nhưng mà thời gian qua đi tám trăm năm, Trình Kiêu rất muốn gặp lại những bạn bè năm đó kia.
Những bạn xấu năm kia cùng uống rượu, cùng thức đêm, cùng một chỗ bị đánh, cùng một chỗ ngồi xổm ở cửa trường học nhìn nữ sinh năm dưới.
"Bác Sĩ, Lôi Công, Thần Côn, Tảng Đá, còn có Cầm Thú, các cậu khỏe chứ?"
Còn có chị Lạc Lạc, cô gái trưởng thành xinh đẹp, chủ quán bar luôn chăm sóc anh.
Trình Kiêu đón xe đi vào Học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây, xuống xe, nhìn qua kiến trúc biểu tượng cửa học viện hình bán nguyệt kia, Trình Kiêu bỗng nhiên có loại ảo giác dường như đã qua mấy đời.
Tám trăm năm, không nghĩ tới lại về tới nơi này.
Học sinh đi học tại học viện truyền hình điện ảnh, đa số gia cảnh cũng không tệ. Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, cửa trường học đỗ đầy xe sang trọng.
Trình Kiêu dọc theo góc tường yên lặng đi vào cửa lớn, dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ đi vào ký túc xá 208 tòa nhà A khoa Quản Lý.
Vừa mới đi đến cửa túc xá, liền nghe đến một giọng sét đánh rung trời vang lên bên trong: "Mẹ nó chứ, ai cầm đi ảnh chân dung Dương Oánh đầu giường của tôi?"
"Bác sĩ, có phải là cậu làm hay không?"
Khóe miệng Trình Kiêu cong lên mỉm cười, trong ký túc xá 208 chỉ có một người có giọng nói lớn như thế, Lôi Cường, biệt danh Lôi Công.
Về phần bác sĩ trong miệng hắn, tên là Trương Tư Tổ, nghe hắn nói là hậu nhân y thánh Trương Tư Miểu.
Bởi vì ba đời trong nhà đều là bác sĩ, cậu ta từ nhỏ cũng bị buộc phải kế thừa gia nghiệp, liền có thể nhìn ra từ tên của cậu ta, cha mẹ của cậu ta mỗi giờ mỗi khắc đều ghi nhớ huy hoàng tổ tiên.
Thế nhưng mà cha mẹ thích, không có nghĩa là đứa trẻ cũng thích.
Có thể là Trương Tư Tổ khi còn bé bị quản lý quá chặt, cho nên đặc biệt kháng cự học y, sau đó một người chạy đến Học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây.
Có điều mặc dù cậu ta chạy đến học viện truyền hình điện ảnh, nhưng vài chục năm gia học uyên thâm căn bản là không có cách vứt bỏ, ba câu vừa ra khỏi miệng không tách ra được nghề cũ.
Cho nên mọi người ban cho biệt danh, chính là nghề cũ của cậu ta, bác sĩ.
Trình Kiêu đẩy cửa ra, một người cao lớn khoảng chừng một mét chín, bỗng nhiên quay đầu.
"A, Đầu Gỗ, lần này sao cậu tới chậm vậy?" Lôi Cường nhìn Trình Kiêu cười xấu xa.
Kiếp trước Trình Kiêu tính cách quái gở, không quá thích nói chuyện, cho nên mọi người phân tích, biệt danh Đầu Gỗ.
Mà lại bởi vì lòng tự trọng, Trình Kiêu không muốn bị Tôn Mạc xem thường, cho nên cố gắng học tập, mỗi cuối tuần sau khi về nhà, luôn luôn là người thứ nhất tới trường học.
Lôi Cường bình thường thích nói đùa Trình Kiêu, có điều đều là một ít trò đùa, một khi ai khi dễ Trình Kiêu, cậu ta luôn là người đầu tiên đứng ra.
"Dù sao lại không có tiết, đến sớm như vậy làm gì?" Trình Kiêu mỉm cười nói.
Năm người trong ký túc xá, cùng lúc ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn Trình Kiêu đều mang kinh ngạc.
Dưới giường gần phòng vệ sinh, nam sinh tương đối gầy, mang kiếng cận, đi tới ghé vào trên mặt Trình Kiêu nhìn kỹ một chút.
Sau đó nghi ngờ nói một mình: "Nhìn không có bệnh gì? Sao bắt đầu nói mê sảng rồi? Chẳng lẽ là đổi tính rồi?"
Đây chính là bác sĩ Trương Tư Tổ, một người nam sinh dáng dấp rất hèn mọn.
Tầng trên Trương Tư Tổ, một nam sinh đang nằm trên giường chơi điện thoại di động, lại gần, thần bí hề hề nói: "Trình Kiêu, cậu tin tưởng trên thế giới này có thần sao?"
"Chuyển biến hôm nay của cậu, chính là được thần chăm sóc."
Nam sinh vui buồn thất thường này gọi Dương Thiên Hữu, chưa hề nghe hắn nói qua trong nhà làm cái gì, cả ngày chính là một bộ lải nhải.
Cho nên, mọi người tiễn đưa hắn một biệt danh, thần côn.
Dưới giường đối diện, nam sinh đang nằm trên giường, hai chân bắt tréo gặm hạt dưa, cầm lên quả cam bên người, ném hướng Dương Thiên Hữu, quát: "Thần côn, thu hồi bộ dạng của cậu lại đi, nghe mà lỗ tai tôi lên kén đây này!"
Dương Thiên Hữu cười hắc hắc, cầm quả cam bắt đầu lột vỏ: "Cầm thú, cậu không tin, không có nghĩa là không tồn tại!"
"Nhân loại quá nhỏ bé, đồ vật không biết quá nhiều."
"Ăn của cậu đi! Còn không chận nổi miệng của cậu!" Nam sinh kia trừng mắt liếc hắn một cái.
Nam sinh này gọi Tần Thủ, là phú nhị đại, con trai độc nhất trong nhà.
Nghe nói cha cậu ta sợ cậu ta tương lai bại gia, cho nên cho cậu ta lấy tên Thủ này, hi vọng cậu ta có thể giữ gìn gia nghiệp.
Thế nhưng là, thực tiễn chứng minh, tên không có liên quan với người.
Bây giờ lão ba Tần Thủ không những không trông cậy vào cậu ta có thể giữ vững gia nghiệp, còn hung hăng thắp hương bái Phật, cầu trời phù hộ lúc sinh thời, con của mình đừng phá toang gia nghiệp thế là được.
"Trình Kiêu, nghĩ rõ liền tốt!"
Nam sinh nói chuyện cuối cùng chính là người tướng mạo thật thà, tên gọi Lý Lưu Thành, biệt danh tảng đá, tới từ nông thôn, giống nhiều người đồng lứa, hi vọng có một ngày có thể giống đại minh tinh, một phát gặp may.
Kết quả không biết bởi vì nguyên nhân gì, không có vào khoa biểu diễn, lại quỷ thần xui khiến vào khoa Quản Lý.
Lôi Cường vỗ vỗ bả vai Trình Kiêu, nói: "Trước kia mấy anh thật đúng là sợ cậu tiến vào ngõ cụt, không nghĩ tới nghỉ hè xong, cậu thế mà hiểu ra!"
"Sớm một chút nghĩ được như vậy là được rồi, đều đã đại học, còn liều mạng như thế làm gì?"
"Lại nói, ngay cả hoa khôi đại học y khoa đều thành vợ cậu, Điền Thúy Thúy cái cô tâm cơ kia, cậu hẳn là triệt để ném lên chín tầng mây đi!"
Nghe được câu này, nụ cười trên mặt Trình Kiêu biến mất.
Điền Thúy Thúy, người phụ nữ đùa bỡn Trình Kiêu trong lòng bàn tay, ròng rã hơn một năm.
Nếu như nói thái độ Tôn Mạc với Trình Kiêu là lạnh lùng ghét bỏ, như vậy thái độ Điền Thúy Thúy với Trình Kiêu chính là lừa gạt và lợi dụng.
Lừa gạt không có hạn cuối, lợi dụng ép khô một giọt máu cuối cùng.
Mặc dù sau này Trình Kiêu và Tôn Mạc kết hôn, anh và Điền thúy thúy rốt cục kết thúc. Nhưng ở trong lòng Trình Kiêu, cái tên này mãi mãi cũng là một vết sẹo không cách nào xóa đi được.
Dù sao, trong một năm kia, Điền Thúy Thúy là người phụ nữ anh muốn dùng sinh mệnh để che chở.
Chỉ tiếc yêu càng thật, tổn thương càng sâu, chân tướng để lộ, Trình Kiêu mới hiểu được, Thì ra mình vẫn luôn là lốp xe dự phòng của Điền Thúy Thúy.
Không, ngay cả lốp xe dự phòng cũng không tính, bởi vì Trình Kiêu chỉ là công cụ lợi dụng của Điền Thúy Thúy.
Cứ việc tiền Trình Kiêu làm công một năm kiếm được, đều cho Điền Thúy Thúy, vẫn như trước không đổi được nửa điểm thực lòng của cô ta.
Nhìn thấy Trình Kiêu đổi sắc mặt, Lôi Cường cười cười xấu hổ, co lại cổ, nhanh chóng rút.
"A, các anh em xem, Em gái dữ dằn livestream!"
Bỗng nhiên, Trương Tư Tổ lập tức ngồi xuống, cầm điện thoại kích động hô với mấy người.