“Nói khoác mà không biết ngượng!”
“Chỉ là một thằng vệ sĩ quèn thôi mà lại dám ngạo mạn như vậy! Lát nữa xem mày sẽ chết như thế nào!”
Đám con nhà giàu đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy, huống hồ đối phương còn chỉ là một vệ sĩ.
Tống An Dân noi: “Mọi người yên lặng, Chu Lâm, bắt đầu đi!”
“Vâng!”
Nhân viên công tác đưa cho Chu Lâm một cây cung, Chu Lâm rút một mũi tên từ ống đựng tên bên cạnh, nhắm thẳng hồng tâm.
Mọi người nín thở, tuy họ rất có lòng tin ở Chu Lâm, nhưng chẳng ai có thể đảm bảo mình chắc chắn sẽ thắng.
Vút!
Trúng hồng tâm!
“Hay!”
“Quả nhiên là huấn luyện viên Chu lợi hại!”
Mọi người cùng lên tiếng khen ngợi!
Tống An Dân cũng cười: “Tài bắn tên của huấn luyện viên Chu quả là cao siêu.”
Chu Lâm rất tự đắc: “Cậu Tống quá khen rồi!”
Sau đó, Chu Lâm ngạo mạn nhìn Trình Kiêu, mỉa mai: “Cậu nhóc, đến cậu rồi!”
“Nhưng cậu có đấu hay không đã không còn quan trọng nữa rồi. Tôi đã bắn trúng hồng tâm, cho dù cậu cũng bắn trúng hồng tâm thì cùng lắm cũng chỉ coi là hoà. Vừa nãy cậu mới khoe khoang khoác lác rằng nếu hoà thì coi như cậu thua!”
“Vậy nên cậu thua chắc rồi!”
Cậu Lý cười to: “Thằng ranh, còn thi đấu cái gì nữa! Nhận thua đi, đừng giãy chết nữa!”
Khuôn mặt Lâm Ngọc đầy vẻ tuyệt vọng, bây giờ đến cô ta cũng bó tay bất lực rồi.
Chỉ hy vọng lát nữa Trình Kiêu thua, Tống An Dân sẽ không xử lý quá tuyệt tình, cho một bài học thôi chứ đừng đánh Trình Kiêu tàn phế.
Trình Kiêu bỏ ngoài tai những lời giễu cợt trào phúng của mọi ngươi, bước đến lấy cây cung trong tay Chu Lâm.
Anh thuần thục lắp cung tên, còn chẳng thèm nhắm bắn đã buông tay bắn luôn.
Vút!
Thần thức mạnh mẽ ngắm chuẩn mục tiêu, mũi tên của Trình Kiêu như biết ma thuật, xuyên qua từ đuôi mũi tên của Chu Lâm.
Mũi tên của Chu Lâm bị mũi tên của Trình Kiêu xuyên qua, chẻ làm đôi rồi cuối cùng rơi xuống đất.
Vị trí hồng tâm chỉ còn lại mũi tên của Trình Kiêu.
Đám đông xung quanh chết lặng.
Mọi người đều bị sốc!
Nhìn Trình Kiêu với vẻ không thể tin được.
“Sao có thể thế được? Sao cậu ta có thể làm được như vậy!”
“Quá lợi hại, chẳng phải chuyện này chỉ có trên TV thôi sao?”
“Hồng tâm thì dễ bắn trúng, nhưng muốn mũi tên bắn xuyên qua một mũi tên khác là điều quá khó!”
Cậu Lý há miệng, khiếp sợ nhìn Trình Kiêu: “Cậu nhóc, cậu dùng cách quỷ quái gì thế?”
Nghiêm Thuỵ Văn cũng sửng sốt, nhưng sau đó lại trầm mặt: “Cậu nhóc, đúng là khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác đấy! Rốt cuộc Lâm Ngọc nhặt được vệ sĩ lợi hại thế này từ đâu đây?”
Tống An Dân cũng hơi nheo mắt, không khỏi nhìn Trình Kiêu thêm vài lần rồi cười bảo: “Xem ra vệ sĩ của cô Lâm rất không tầm thường!”
Lâm Ngọc cũng như tỉnh lại từ trong giấc mơ, nhìn Trình Kiêu không thể tin được, lẩm bẩm: “Trình Kiêu, cậu làm bằng cách nào thế?”
Trình Kiêu nhún vai, mỉm cười bình thản: “Chỉ tiện tay bắn thôi, rất đơn giản. Tôi đã nói rồi, những trò này toàn là trò trẻ con thôi.”
Mọi người đen mặt!
Quán quân thể thao cũng không dám nói như vậy đâu!
Sắc mặt Chu Lâm tái mét, ông ta sắp bị Trình Kiêu chọc tức phát điên đến nơi rồi. Đương nhiên, đa phần là do nhục nhã.
“Tôi không phục!”
Chu Lâm đột nhiên hét lên: “Tôi và cậu ta cùng bắn trúng hồng tâm, cậu ta chỉ đầu cơ trục lợi thôi. Nếu cậu ta bắn trước thì tôi cũng có thể bắn xuyên qua mũi tên của cậu ta!”
Trình Kiêu hờ hững nhìn ông ta, vừa nãy anh đã dùng linh lực lên mũi tên đó, ông ta chỉ là một người bình thường, sao có thể làm được?
Nhưng Trình Kiêu cũng không phản bác, nêu ông ta muốn tự rước lấy nhục thì anh cũng không ngại vả mặt ông ta thêm lần nữa.
Cậu Lý đảo mắt, sau đó hô to: “Đúng, ván này không công bằng! Không công bằng với huấn luyện viên Chu!”
“Tôi đề nghị thi đấu lại!”
“Đúng, thi đấu lại, lần này tốt nhất là hai người bắn cung cùng một lúc!”
Tống An Dân cũng muốn xem thử Trình Kiêu còn có thủ đoạn gì, cho nên hỏi Chu Lâm: “Chu Lâm, ông muốn thi lại một lần nữa sao?”
Chu Lâm đáp: “Đúng thế, lần này tôi và cậu ta thi bắn cung di chuyển, đồng thời bắn cung, xem ai bắn trúng bia nhiều hơn! Như thế ai cũng không thể giở trò!”
Lâm Ngọc vội nói: “Sao có thể? Rõ ràng là ông thua, tại sao phải thi đấu lại?”
Tống An Dân nhìn về phía Trình Kiêu đang rất bình tĩnh, cất tiếng hỏi: “Cậu là người trong cuộc, cậu nghĩ sao?”
Trình Kiêu hờ hững đáp: “Đến thì tiếp!”
Lâm Ngọc kinh ngạc hô lên: “Trình Kiêu, cậu điên rồi à? Đừng thể hiện nữa! Khi nãy chỉ là may mắn thôi, lần này chưa chắc có thể may mắn được như thế!”
Trình Kiêu khẽ mỉm cười: “Chị Lâm Ngọc, không phải tôi đã nói rồi sao? Có tôi ở đây, tất cả mọi người đều chỉ là con kiến, chị không cần lo lắng!”
Thật ra Trình Kiêu hiểu rõ dù anh không muốn thi, Tống An Dân cũng sẽ nghĩ cách bắt anh phải thi.
Lâm Ngọc bị thái độ lịch sự của Tống An Dân lừa rồi.
Mọi người lại thầm thấy tức giận trừng Trình Kiêu.
“Tên ranh con này đúng là quá ngông cuồng!”
“Huấn luyện viên Chu, lần này ông nhất định phải dạy dỗ cậu ta đàng hoàng!”
“Trút cơn giận cho chúng tôi!”
Tống An Dân nói: “Nếu hai người đều không có ý kiến, vậy trận đấu khi nãy xem như huỷ bỏ, đấu lại một lần nữa!”
Chu Lâm hô lên với nhân viên: “Chuẩn bị bia di động!”
Bia di động thật ra là hai nhân viên đứng từ xa ném bia hình tròn lên không trung, hai người Trình Kiêu và Chu Lâm phải bắn, ai bắn trúng nhiều bia hơn thì người đó sẽ thắng.
Trình Kiêu và Chu Lâm đứng trên một vạch mức, đã chuẩn bị xong.
Tống An Dân ra lệnh: “Bắt đầu!”
Nhân viên đứng ở phía xa, liên tục ném bia lên không trung.
Trình Kiêu vẫn không cần nhắm, lập tức lấy mũi tên ra từ trong ống, liên tục bắn ba lần.
Động tác của anh vô cùng liền mạch, mỗi lần bắn ra ba mũi tên, ba lần tổng cộng là chín mũi tên.
Chín mũi tên đều bắn trúng vào tâm bia, không trượt phát nào.
Còn Chu Lâm thì vẫn chưa bắn ra mũi tên nào.
Ai thắng ai thua, vừa nhìn đã biết!
Xung quanh lại rơi vào yên tĩnh!
Nếu lần trước là kinh ngạc, thì lần này, mọi người đều thấy hốt hoảng!
“Bắn cung còn có thể bắn như thế sao?”
“Tôi chợt cảm thấy những nhà vô địch bắn cung trong hội thi thể thao cũng chẳng là gì so với tên nhóc này!”
“Khi nãy tôi thấy rõ là mỗi lần cậu ta bắn ra ba mũi tên, ngoài ngón cái, trong mỗi kẽ ngón tay khác đều kẹp một mũi tên.”
“Hơn nữa tốc độ bắn cung còn rất nhanh, liên tục bắn ra chín mũi tên, làm liền một mạch!”
“Rốt cuộc cậu ta là ai? Cậu ta thật sự là một vệ sĩ bình thường sao? Như thế thì có lợi hại quá không!”
Chu Lâm tỏ vẻ khiếp sợ, hai tay đang cầm cung cũng đều run rẩy.
“Chín mũi tên liên tiếp, đây là chín mũi tên liên tiếp trong truyền thuyết! Không ngờ tôi lại được nhìn thấy nó khi còn sống!”
Chu Lâm đột nhiên cúi thấp người với Trình Kiêu: “Thuật bắn cung của ngài là có một không hai, thật sự vô cùng siêu phàm! Tôi xin bội phục!”
Trình Kiêu vẫn tỏ vẻ rất bình thản: “Không có gì ghê gớm cả, chỉ là trò trẻ con thôi.”
Nói xong, anh tiện tay ném cung đi, thái độ rất dửng dưng.
Mọi người im lặng.
Có điều, lần này không ai dám châm chọc Trình Kiêu nữa.
“Chúng ta đi thôi!” Trình Kiêu đi tới bên cạnh Lâm Ngọc, nhẹ nhàng nói.
Lâm Ngọc vẫn còn đang ngơ ngác, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là sự kinh ngạc.
“Rốt… Rốt cuộc sao cậu làm được? Đúng là khó tin!”
Tống An Dân sửng sốt mất một lúc, sau đó cũng khen ngời Trình Kiêu.
“Người anh em này, còn chưa được biết tên của cậu?” Tống An Dân cười nói.
Lâm Ngọc lập tức nhíu mày, cô ta đã nhạy bén nhận ra Tống An Dân đang muốn cướp người.
Có điều cô ta và Trình Kiêu chỉ là quan hệ người thuê và người được thuê, hơn nữa tính tới tính lui cũng chỉ mới quen biết được hai ngày.
Nếu Tống An Dân đưa ra cái giá khiến Trình Kiêu động lòng thì cô ta cũng không ngăn cản được anh.