Lưu Tào Khang ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Có lẽ anh ta chỉ là muốn tỏ ra vẻ khát vọng mãnh liệt đối với chiếc nhẫn, sau đó liền đợi Vân Kim Thoa đưa chiếc nhẫn cho hắn ta. Dù sao chiếc nhẫn kia vốn là của Lôi Nữ Vương, Vân Kim Thoa tự nhiên có thể làm chủ."
"Cậu Lưu phân tích rất đúng, thằng nhãi này hẳn là muốn chơi trò xiếc tay không bắt sói."
Lý Ngôn bỗng nhiên âm trầm cười một tiếng: "Hừ hừ, muốn Vân Kim Thoa đem đồ vật đưa cho hắn, nằm mơ đi thôi!"
Trong lòng Lý Ngôn, tựa hồ đã quyết định cày bẫy hãm hại Trình Kiêu.
Có điều, luôn có người không thiếu tiền.
Không phải sao, chẳng bao lâu có người hô lên giá cả còn không hợp thói thường so với Trình Kiêu.
"180 tỷ!"
Đây là một phụ nữ, nhìn liền trông rất cao quý, hẳn là một phú bà.
Trình Kiêu không chút do dự, giơ lên bảng hiệu lần nữa: "300 tỷ!"
Xời!
Toàn trường tĩnh mịch!
Âm thanh hít hơi vang lên.
Mọi người đã không biết nên nói Trình Kiêu thế nào.
Nếu như anh ta không phải bại gia, thì nhất định là phải có được chiếc nhẫn kia.
Phú bà trung niên kia sắc mặt tái đi, nắm chặt lại nắm đấm, còn muốn tiếp tục tăng giá, nhưng 300 tỷ, thực sự không có cách nào tăng thêm.
Coi như chiếc nhẫn kia chắc chắn được xác định là pháp khí, trừ phi là có thể kéo dài tuổi thọ, chữa khỏi trăm bệnh, bằng không thì giá trị cũng không được 300 tỷ.
Có điều, người phụ nữ trung niên vẫn là tăng giá.
"315 tỷ."
"600 tỷ!" Trình Kiêu lần nữa giơ lên tấm bảng gỗ, mặt không biểu tình, 600 tỷ đối với Trình Kiêu tới nói, chỉ là một con số, nhưng đối chiếc nhẫn kia, anh nhất định phải có được.
"Anh......" Phú bà ngón tay run rẩy, hừ lạnh một tiếng, ngồi tại chỗ tức giận không lên tiếng.
600 tỷ, trên cơ bản tất cả mọi người không dám tranh giành với Trình Kiêu.
Con số này, đã tương đương với toàn bộ tài sản của nhiều người ở đậy.
Mấy người Lý Ngôni cũng từ chấn kinh biến thành rung động, 150 tỷ bọn họ đều đã cảm thấy vô cùng không hợp thói thường, nhưng bây giờ Trình Kiêu lại trực tiếp ra 600 tỷ!
"Anh ta lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Cậu Lưu, anh nói đúng, anh ta chính là muốn tay không bắt cướp!" Lý Ngôn vẻ mặt nham hiểm, âm độc.
"Vân Kim Thoa chắc chắn sẽ đưa cho hắn chiếc nhẫn luôn mà không cần một đồng nào."
Tất cả mọi người có thể nhìn ra, thái độ mà Vân Nguyệt đối với Trình Kiêu rất cung kính, vẫn luôn tận lực đang lấy lòng Trình Kiêu.
Trình Kiêu dám trực tiếp ra giá trên trời 600 tỷ, hơn nữa còn với bộ dáng chắc chắn phải có được chiếc nhẫn đó, chắc chắn cũng là biết Vân Nguyệt sẽ không thật sự thu tiền của anh ta, cho nên mới không kiêng nể gì cả như thế.
"600 tỷ lần thứ nhất, 600 tỷ lần thứ hai, 600 tỷ lần thứ ba, thành giao!"
"Chúc mừng quý ông này được đến món bảo vật thứ ba, vì sự nghiệp từ thiện làm ra cống hiến to lớn!"
Người chủ trì kích động mặt đỏ rần, ông ta nghĩ là thành giao với giá 150 tỷ là cao nhất, thế nhưng lại bán được 600 tỷ!
"Tôi xin tuyên bố, buổi đấu giá từ thiện lần này kết thúc mỹ mãn. Mời các vị quý khách đấu được bảo vật, đến hậu trường giao nộp!" Người chủ trì nói.
Đúng lúc này, Lý Ngôn bỗng nhiên hô to một tiếng: "Đợi chút nữa!"
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung đến người Lý Ngôn.
Người chủ trì nhíu mày, nhưng vẫn là mang theo nụ cười hỏi: "Vị này, anh có chuyện gì không? Bây giờ ba món bảo vật chúng tôi đều đã đấu giá thành công, nếu như anh muốn, chỉ có thể đi thương lượng với ba vị quá khách đã mua hàng đó."
Lý Ngôn mắng thầm trong lòng: "Con điên mới muốn mua ba món bảo vật kia kìa!"
"Tôi hoài nghi có người chỉ là lung tung ra giá, anh ta trước giờ không bỏ ra nổi 600 tỷ!" Câu này của Lý Ngôn, mặc dù không có chỉ rõ là ai, nhưng tất cả mọi người đều nhìn về phía Trình Kiêu.
Có người cười lạnh nói: "Tôi đã nói rồi, nhóc con này điên rồi sao? Thế mà cứ luôn tăng giá, cuối cùng càng là trực tiếp từ 300 tỷ thêm đến 600 tỷ! Từ xưa tới nay chưa từng thấy có ai nâng giá như thế!"
"Nếu như anh ta là tới quấy rối, anh ta làm như vậy thì mọi chuyện đều có thể hiểu rõ ràng rồi." Một người khác nói.
"Tôi cảm thấy nhóc con này rất khả năng chính là cố ý quấy rối, 600 tỷ mua một chiếc nhẫn làm gì? Dù xem như pháp khí thì sao? Như thế cũng không đáng 600 tỷ!"
Nghe đám người nghị luận, trong lòng người chủ trì cũng hơi bồn chồn.
Không nhịn được nhìn về phía Trình Kiêu.
Nhóc con này nhìn chỉ có hai mươi tuổi, nhìn bộ dáng cũng không giống là phú nhị đại cái gì, anh ta thật sự có thể lấy ra 600 tỷ sao?
Suy nghĩ l ại, ngay cả người chủ trì đều cảm thấy kh ô ng nào được.
Vẫn là hỏi rõ ràng chút đi! Đừng thật sự là tới quấy rối, lại gây ra phiền toái cho mình.
Có điều người chủ trì chắc chắn cũng không dám trực tiếp đi hỏi Trình Kiêu trước mặt nhiều người như vậy, nếu như Trình Kiêu tức giận, không mua nữa, vậy thì tổn thất lớn rồi.
"Xin h ỏi qu ý khác h này, anh nói anh ta không có tiền, anh có chứng cứ sao?"
Lý Ngôn cười lạnh nói: "Chúng ta là bạn học, chứng cứ này được không?"
Bạn học!
Vậy dĩ nhiên là có thể làm chứng cho.
Dù sao bạn học cùng một chỗ lâu như vậy, ai là thổ hào, ai là người nghèo, tự nhiên rất dễ dàng liền biết.
Người chủ trì lúc này mới cười rạng rỡ nhìn Trình Kiêu, nói: "Xin chào quý khách này, có người nói anh lung tung ra giá, anh có thể lấy ra chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của mình sao?
Trình Kiêu thản nhiên nhìn Lý Ngôn, trực tiếp ném tấm thẻ Chí Tôn Tử Kim mà Lôi Chấn đ ưa cho người chủ trì.
"Mật mã sáu số không, tự mình kiểm tra."
Người chủ trì vội vàng khom người, không ngừng nói lời cảm tạ, sau đó ngay trước mặt Trình Kiêu, kiểm tra tiền trong thẻ.
Cách đó không xa, Y Linh bên cạnh Hàn Quốc Mạnh, hơi lo lắng.
Cô ta biết Trình Kiêu có tiền, Tạ Thiên Hoa đã cho anh thù lao, nhưng cũng không có 600 tỷ!
Có điều, nhìn thấy Trình Kiêu chắc chắn như vậy, Y Linh cũng tự nhiên vô điều kiện tin tưởng Trình Kiêu.
Lý Ngôn lại cười lạnh: "Trình Kiêu, sắp chết đến nơi vẫn còn giả vờ giả vịt, anh cho rằng Vân Kim Thoa sẽ ra mặt giúp anh sao? Tôi sẽ để người chủ trì, kiểm tra tấm thẻ kia trước mặt mọi người!"
Vương Hiểu Hi cũng cười lạnh nói: "Trình Kiêu cũng khá giỏi, vốn là làm giả mà lại có thể khiến người tưởng là thật đó! Anh ta đem thẻ ngân hàng ném cho người chủ trì, là muốn Vân Kim Thoa ra mặt giúp chứ gì?"
"Mạc, cậu tương đối quen thuộc đối với Trình Kiêu, cậu cảm thấy anh ta có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy sao?" Vương Hiểu Hi khinh bỉ hỏi.
Tôn Mạc lắc đầu: "Không có khả năng, anh ta ở đâu ra nhiều tiền như vậy!"
Nhất thời, Tôn Mạc lại nghĩ tới viên đá Huyết kim cương kia, nếu như viên kim cương vẫn còn đó, Trình Kiêu có lẽ có thể lấy ra 600 tỷ.
Nhưng bây giờ, trừ phi Trình Kiêu có cái máy in tiền.
Lý Ngôn la lớn với người chủ trì trên sân khấu: "Người chủ trì, vì công khai công bằng, hẳn là để tất cả mọi người thấy rõ ra anh ta rốt cục có tiền hay không! Để ngăn chặn có những người vì lấy lòng hắn ta mà chê giấu sự thật cho hắn ta!"
Vân Nguyệt ở trung tâm Hậu trường giám sát, vẻ mặt hoàn toàn lạnh lẽo.
"Nhóc con này, thật sự là ghê tởm!"
Người chủ trì nhìn thấy tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng Trình Kiêu, lúc đầu trên mặt mang theo nụ cười. Bây giờ vẫn như cũ mang theo nụ cười, có điều nụ cười này đã cứng ngắc trên mặt.
Giống như gặp cái quỷ đó, trước khi chết còn không kịp trở nên bình tĩnh.
"Đây là chuyện gì? Sắc mặt của người chủ trì có chút không đúng a!" Có người tinh mắt, đã phát hiện chút mánh khóe.
Có điều rất nhiều người đều là tùy tiện, tỉ như người này: "Ha ha, cái này còn không rõ à! Trong thẻ nhóc con này chắc chắn không có nhiều tiền như vậy, cho nên người chủ trì biết mình bị lừa, lập tức sợ ngây người!"
"Anh Vương phân tích rất đúng, tôi tán thành!"
"Tôi cũng tán thành!"
Rất nhiều người ở hiện trường đều cảm thấy người chủ trì hẳn là phát hiện bị Trình Kiêu lừa, cho nên sợ ngây người.
Lý Ngôn cũng cho là kết luận này, cho nên anh ta kêu gào mạnh hơn.
"Người chủ trì, anh để mọi người nhìn xem kết quả đi! Chẳng lẽ anh muốn lặng lữ giải quyết ư?"
Người chủ trì rốt cục lấy lại tinh thần, trên mặt bất động thanh sắc, cười ha hả đi xuống đài, đứng ở giữa đám người, giơ lên điện thoại trong tay, phía trên kia là kết quả.