_ Thẩm Nhật Mai may mắn thoát chết, nhưng một bên mặt của cô ta bị bỏng nặng, khiến cô ta bị hủy dung. Sợ cô ta sẽ nói ra mọi chuyện, tôi nhờ vào quyền lực của mình, đút tiền cho bác sĩ tâm lý, bảo là cô ta tâm lý không ổn định.
_ Sau đó thì sao?
_ Sau đó, còn cho người thôi miên, để cô ta quên đi những chuyện ngày hôm đó! Vết thương cũng vì để lại thẹo lớn, nên đã dùng mặt nạ để che đi gương mặt bị hủy dung.
Ngọc Chiêu Vân cảm thông cho Thẩm Nhật Mai, nhưng cô ta đã thành ra như vậy, mà vẫn không chịu khuất phục, cứ vậy mà đi ganh đua làm gì chứ?
Ngọc Chiêu Vân đặt tài liệu kia sang một bên, bình tĩnh hỏi tiếp chuyện thứ hai:
_ Vậy chuyện tiếp theo ông muốn nói là gì?
_ Nó liên quan đến chồng cô, Thẩm Hạo Quân.
Cô vẫn còn bình tĩnh nghe được chuyện tiếp theo, nhưng không biết có thể trụ được đến lúc nào!
Phạm Chính không cho cô xem tài liệu nữa, mà mở hẳn đoạn clip được cắt từ nhiều đoạn khác nhau. Ông ta quay màn hình máy tính lại cho cô xem, rồi lên tiếng bảo:
_ Cô ấn nút xem đi!
Ngọc Chiêu Vân dứt khoát mở ra, từng hình ảnh và giọng nói, từng câu nói và biểu cảm, khiến cô kinh ngạc mở to mắt nhìn!
_ Giết ông ta đi! Các người đáng phải như vậy! Vương thị không được giữ lại. Hà Tĩnh Quang, ông động nhằm người rồi! Tạo Hoà, cho cậu cơ hội thể hiện đấy! Ba, con xin lỗi, không phải là con giết ba, mà là con tiễn ba đi sớm một chút! Phạm Chính, ông giữ mồm giữ miệng cho chặt vào, nếu không thì kết quả, cũng chỉ có thể là... chết.
Đoạn clip dài hơn một phút, nhưng Ngọc Chiêu Vân lại cảm thấy nó dài hơn một thế kỷ. Không ngờ, người ác độc như Phạm Chính, lại không bằng một phần ba của người trong clip.
Cô sợ hãi bịt chặt miệng mình, không để cho người bên ngoài nghe thấy. Nước mắt cũng không kiềm được mà rơi xuống, hai mắt mở lớn, đầu không ngừng lắc lia lịa, hoàn toàn không muốn tin vào những gì mình nhìn thấy.
Phạm Chính nhìn Ngọc Chiêu Vân như vậy thì cảm thấy đau lòng. Lần đầu tiên ông ta có cảm giác như vậy với người khác, ngoài con gái của ông ta.
Nhưng đây là chuyện cô nên biết, nếu không, lỡ một ngày nào đó, người chết tiếp theo là một trong số những người trong gia đình cô thì sao?
Ngọc Chiêu Vân khóc nức nở, mạnh tay gắp máy tính lại, hoàn toàn không muốn nghe người trong đó nói thêm gì nữa!
Phạm Chính bất lực, đành lên tiếng giải thích với Ngọc Chiêu Vân:
_ Xin lỗi, vì phải để cho một cô gái như cô xem những thứ này! Nhưng cô phải biết, biết đến những chuyện mà Thẩm Hạo Quân đã làm! Tôi chấp nhận lui về sau, cũng chính vì anh ta đã uy hiếp. Khi đó, cậu ta cũng chỉ là một thằng nhóc hai mươi hai tuổi.
_ Ông đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.
_ Ngọc Chiêu Vân, dù sao thì tôi cũng chết, sớm hay muộn thì không ai nói trước được! Không chừng, sau khi cô rời khỏi sở cảnh sát, tôi sẽ bị ám sát ngay trong cái nhà giam này!
_ Hức... tôi không tin, tôi không tin, hức...
Phạm Chính hiểu, nhưng cô không tin cũng không được! Ông ta cũng không muốn nhờ vào chuyện ông ta sắp chết, chỉ để hạ bệ kẻ khác! Dù sao thì chuyện cần nói cũng đã nói, ông ta chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:
_ Ngọc Chiêu Vân, tôi biết cô là khắc tinh của Thẩm Hạo Quân, nhưng cô nên nhớ, đến ba ruột của mình mà hắn cũng dám ra tay. Cô nên cẩn thận thì hơn. Lau khô nước mắt, rồi về đi!
Ngay lúc này, Ngọc Chiêu Vân lại không muốn rời đi, không muốn quay về nữa! Cảm giác nếu cô về, thì mọi chuyện đều sẽ hỏi thẳng Thẩm Hạo Quân.
...
Ngọc Chiêu Vân dạo bước trên con đường đầy ắp người qua lại. Gương mặt xinh đẹp của cô, đã đượm nỗi buồn khó tả! Chẳng hiểu sao, cô lại muốn rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt.
Reng...reng...reng...
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngọc Chiêu Vân. Cô mệt mỏi lấy nó ra, nhìn tên người gọi đến, cô suy nghĩ một lúc, liền bắt máy:
_ Anh hai.
_ Vân Nhi, nghe nói em bị cảnh sát đưa đi, không sao đó chứ?
_ Không sao, em thì làm gì có sao chứ? Anh hai, em có chuyện muốn bàn với anh.
_ Nói đi, anh nghe đây!
Ngọc Chiêu Vân thở dài, nói nhanh một câu rồi cúp máy:
_ Em đến Ngọc thị tìm anh.
...
Trong văn phòng, Ngọc Trác Đông duyệt nhanh tập tài liệu cuối cùng, sau đó đi đến ngồi cạnh Ngọc Chiêu Vân, cưng chiều hỏi:
_ Có chuyện gì sao? Sao hôm nay nhìn em rất khác!
_ Anh hai, người bạn ở Áo của anh, vẫn định cư ở đó chứ?
_ Em hỏi làm gì? Cậu ta đang làm tổng thống ở đó, nghe nói cậu ta là đứa con thất lạc gì đó, nói chung là anh không rành.
Ngọc Chiêu Vân lắc đầu, người này không phù hợp với tiêu chuẩn của cô. Cô suy nghĩ một lúc, lại hỏi tiếp:
_ Vậy người bạn ở Iceland của anh thì sao?
_ Cậu ta sao? Hình như là đã thành công như anh hiện giờ. Nhưng em hỏi làm gì?
Ngọc Chiêu Vân lắc đầu, không nói ra mục đích của mình, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở Ngọc Trác Đông:
_ Anh hai, ngày mốt em sẽ đến đó, anh liên lạc với bạn của anh, tìm cho em một chỗ ở nha?
_ Để làm gì? Đến đó có chuyện sao?
_ Anh hai, tạm thời em không thể nói được, anh giúp em giữ bí mật, đặc biệt là với Thẩm Hạo Quân.
Ngọc Trác Đông vừa muốn hỏi thêm, lại nhìn thấy vẻ mặt vừa buồn vừa khó xử của cô, nên đành thôi!
...
Ngọc Chiêu Vân ở lại nói chuyện với Ngọc Trác Đông rất lâu, nhưng không hề hé môi nửa lời về chuyện Phạm Chính đã nói.
Ngọc Chiêu Vân nói chuyện đến mỏi miệng, cô thở dài, trong đầu nghĩ, sau này sẽ rất ít nói chuyện với anh hai của mình như vậy!
_ Anh hai, em phải về đây, anh làm việc tiếp đi!
_ Được, nhưng em không đến bệnh viện sao?
Ngọc Chiêu Vân ngừng bước, ngơ ngác một chút rồi lên tiếng đáp lại:
_ Em không khỏe, mai hẳn đến.
Ting.
Thông báo đến, Ngọc Trác Đông mở ra xem, tin mới nhất đã khiến anh ta kinh ngạc hét lớn:
_ Vân Nhi, Phạm Chính chết rồi!
Bụp.
Túi xách và điện thoại trong tay cô đồng loại rơi xuống, cô đứng hình mất mấy giây, sau đó ngã quỵ xuống sàn, rồi ngất đi!
Ngọc Trác Đông kinh ngạc, vội chạy đến đỡ lấy cô, nhưng người đã ngất đi, hoàn toàn không nghe thấy gì! Anh ta nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, trong đầu không còn quan tâm chuyện gì nữa!
...
Bụp.
Cánh cửa phòng bệnh bị người bên ngoài nhẫn tâm đạp vào, theo sau tiếng vang vọng là Ngọc Trác Đông, với khí chất lạnh lùng và đầy sát khí.
Anh ta đi đến nắm lấy cổ áo của Thẩm Hạo Quân, tức giận quát lớn:
_ Thằng khốn, mày đã làm gì, để bây giờ Vân Nhi phải nằm trong phòng cấp cứu kìa! Con bé còn muốn bỏ hết tất cả, để ra nước ngoài sinh sống. Mày đã làm gì hả?
_ Anh vợ, anh bình tĩnh chút!
_ Trác Đông, có gì từ từ nói, Hạo Quân còn đang bị thương.
_ Mau buông anh hai tôi ra.
Ngọc Trác Đông thẳng tay buông anh ra, khiến vết thương bị động mạnh, hai mày anh nhìu lại vì đau đớn.
Ngọc Trác Đông không có chút kiên nhẫn nào để ở lại, chỉ tay thẳng vào mặt Thẩm Hạo Quân, lạnh lùng nói:
_ Mày, để tao biết mày làm gì có lỗi với Vân Nhi, thì đừng trách tại sao, mày mãi mãi cũng không gặp lại con bé.
Thẩm Hạo Quân vừa nhìn liền biết chuyện gì, nhưng anh bây giờ là lực bất tòng tâm, hoàn toàn không thể làm chủ được chuyện gì!