• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Chiêu Vân được đưa đến Thẩm thị. Vừa bước xuống xe đã gặp hai người bảo vệ lúc trước đã làm khó cô. Vậy mà hôm nay lại tiếp đón cô thật nồng hậu, còn đi đến mời cô vào cửa.

_ Phu nhân, xin mời cô!

_ Cảm ơn!

Chân vừa định bước vào trong, phía trên màn hình lớn của thành phố, phát trực tiếp cảnh Phạm Thị bị cảnh sát đưa đi! Cô nhìn một lúc rồi mỉm cười, rồi nhỏ giọng đánh giá:

_ Anh hai làm việc nhanh nhẹn như vậy, chị dâu tương lai chắc cũng sẽ được cưng chiều.

...

Ngọc Chiêu Vân đi vào sảnh, vừa hay gặp được Thời Đình và Thời Địch. Cả hai ngồi trong sảnh đợi, chẳng biết là do Thẩm Hạo Quân không cho phép họ lên văn phòng, hay là không muốn lên đây!

Cô nhẹ nhàng đi đến, nhìn Thời Đình rồi nhìn sang Thời Địch, nhỏ giọng hỏi:

_ Sao hai người không lên văn phòng? Ở đây đợi Hạo Quân sao?

_ Chiêu Vân, hay là em lên trước đi! Thấy tình hình ổn thì gọi bọn anh lên!

_ Có chuyện gì sao?

Ngọc Chiêu Vân khó hiểu nhìn Thời Đình, vẻ mặt gượng gạo của anh ta khiến cô càng tò mò. Rốt cuộc là có chuyện gì, lại khiến cho hai anh em nhà này phải sợ hãi như vậy?

Thời Đình và Thời Địch là hai anh em sinh đôi, nhưng vừa nhìn vào là liền nhận ra ngay. Một người lại theo gia đình kinh doanh, một người thì theo đuổi ước mơ làm võ sư của mình. Cả hai cùng có chí hướng riêng, anh em cũng chưa từng có một lần xích mích.

Ngọc Chiêu Vân lấy điện thoại ra, vừa định gọi điện cho Thẩm Hạo Quân, Thời Đình liền nhìn thấy dấu đỏ trên cổ cô, kinh ngạc hỏi:

_ Chiêu Vân, em và Hạo Quân, đã... đã...?

_ Đã thế nào?

_ Đã ngủ với nhau rồi sao?

Ngọc Chiêu Vân bất ngờ, vội lấy tay che đi vết đỏ trên cổ, ngượng ngùng giải thích:

_ Chuyện này... chuyện này là bất đắc dĩ, bọn em cũng không muốn như vậy! Anh đừng hiểu lầm.

_ Chiêu Vân, bọn em cũng đã lấy nhau, chuyện này cũng là sớm muộn mà?

_ Anh Thời Địch, anh đừng nói vậy, để em gọi điện cho Hạo Quân.

Cô thật sự không muốn đối diện với anh em nhà này mà! Chuyện tế nhị như vậy mà lại đem ra nói ngay nơi này! Đúng là muốn tìm cái lỗ để chui xuống mà!

Cô nhẹ nhàng bấm gọi cho anh, đầu dây bên kia đổ chuông, rất nhanh đã bắt máy, giọng nói dịu dàng pha chút tức giận, vang vọng trong điện thoại:

_ Alo, em đến rồi sao?



_ Quân, anh gặp chuyện gì sao? Sao không ai muốn lên tìm anh vậy?

_ Mở loa cho bọn anh nghe với!

Thời Đình nhỏ giọng nói với Ngọc Chiêu Vân, cô chần chừ một lúc liền mở loa cho họ nghe cùng. Giọng nói mệt nhọc của Thẩm Hạo Quân, một lần nữa lại vang lên:

_ Ngoan, Thời Đình đến rồi, em bàn chuyện với cậu ta đi! Anh có chút chuyện cần giải quyết. Anh cúp đây!

_ Quân, Hạo Quân...

Cô nhìn màn hình điện thoại, trong lòng bỗng chốc dâng lên một cõi bất an vô bờ bến. Lí trí cô mách bảo, bây giờ nhất định phải gặp được Thẩm Hạo Quân.

Hai chân nhanh chóng chạy đến thang máy, tay chân luống cuống ấn lên tầng. Thời Đình và Thời Địch nhìn theo mà khó hiểu, chỉ biết chạy theo sau cô.

Ting.

Thang máy mở ra, trước mắt cả ba người họ là Tạo Hoà, anh ta vừa nhìn thấy Ngọc Chiêu Vân, đã quay người rời đi! Cô liền biết là có chuyện không hay, vội bước ra thang máy, lớn tiếng gọi anh ta:

_ Thư kí Tạo, anh trốn tránh tôi cái gì? Anh và sếp của anh đang giấu giếm cái gì sao?

_ Phu nhân, tôi không có.

_ Anh không có, nhưng sếp của anh có.

Ngọc Chiêu Vân đi đến, lướt qua mặt anh ta, rồi hướng văn phòng đi thẳng đến. Tạo Hoà muốn đưa tay kéo cô lại, nhưng Thời Đình phía sau đã ngăn lại, mỉm cười bảo:

_ Chuyện của vợ chồng họ, để họ tự giải quyết đi! Chúng ta không có quyền can thiệp.

Bụp.

Tiếng động lớn khiến cả ba giật thót tim, đưa mắt nhìn thì thấy cánh cửa xấu số nào đó, đã bị Ngọc Chiêu Vân thẳng chân đạp vào. Đến Thời Địch cũng phải kinh ngạc trước sức mạnh của Ngọc Chiêu Vân.

Cô đi vào trong, chỉ thấy căn phòng trống rỗng, một chút hơi ấm của con người cũng không có. Cô quay người đi trở ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn Tạo Hoà, lạnh giọng hỏi:

_ Hạo Quân đâu rồi?

_ Phu nhân, cô đừng làm khó tôi mà!

_ Chồng tôi đâu rồi?

_ Nói.

Thời Đình và Thời Địch cùng đồng thanh lên tiếng, khiến Tạo Hòa sợ hãi, vội trả lời ngay:

_ Phu nhân, Thẩm tổng đã âm thầm bay đến Singapore, sau khi đưa cô đến Ngọc thị.



_ Singapore? Đến đó làm gì? Chuyện này có gì phải giấu tôi chứ? Làm bí hiểm như vậy, tôi còn tưởng mình đóng phim hành động không đó chứ!

_ Phu nhân, Thẩm tổng đến đó là vì... vì một người phụ nữ.

Đùng. Lời nói như sét đánh thẳng vào tâm trí của cô. Không ngờ chuyện này lại đến nhanh như vậy! Hôm qua còn ân ái với cô, hôm nay lại bay chặn đường xa như vậy, chỉ muốn gặp một người phụ nữ.

Hoá ra, Ngọc Chiêu Vân cô cũng chỉ là một con cờ, được Thẩm Hạo Quân đặt trên bàn cờ và có thể đứng ngang hàng với những con cờ khác!

Ngọc Chiêu Vân xem như không có chuyện gì, vội nở nụ cười tươi, nhìn Tạo Hoà, nói:

_ Thế thì sao chứ? Chuyện của tôi và Thẩm Hạo Quân, anh cũng biết còn gì? Chuyện này dù sớm hay muộn, cũng sẽ xảy ra. Thời Đình, chúng ta bàn chuyện sau nha, em hôm nay không khỏe, đi trước đây! Tạm biệt!

_ Phu nhân...cô... như vậy mà không quan tâm gì chứ?

Thời Đình và Thời Địch liếc nhìn Tạo Hoà, ánh mắt cảnh cáo lộ rõ, nhỏ giọng hỏi anh ta:

_ Chuyện này rốt cuộc là sao đây?

_ Thời tổng và Thời thiếu, hai người muốn biết thì gặp trực tiếp Thẩm tổng hỏi chuyện. Chuyện này tôi không liên can đến! Tạm biệt!

Tạo Hoà nói xong liền chạy mất, ở lại một chút liền trở thành con mồi của hai anh em nhà này mất!

...

_ Vân Nhi, đón mình.

_ Cậu về nước rồi sao? Khi nào vậy, mình đến ngay đây!

_ Còn nửa tiếng nữa sẽ hạ cánh, cậu đến sẽ vừa kịp lúc mình ra.

_ Được, mình đến ngay đây!

Ngọc Chiêu Vân gạt bỏ chuyện ông chồng vì người phụ nữ khác, mà bay đến Singapore. Bây giờ bạn thân cô về rồi, những ai muốn bắt nạt cô, đều phải hỏi ý kiến của Thẩm Tịch Y.


Cô nhanh chân đến Ngọc thị, thừa cơ hội Ngọc Trác Đông đang hợp, cô lấy cắp chìa khóa xe, rồi chạy nhanh ra sân bay.


Trên đường đi, cô vô tình bắt gặp Phạm Thị, với tội danh gây rối, ngoài lập biên bản ra thì có thể tạm giam ba đến năm ngày! Vậy mà cô ta lại được thả nhanh như vậy!


Ánh mắt vô tình nhìn thấy hai người đàn ông lạ đứng gần cô ta, trong đầu chỉ nghĩ là bạn bè gì đó của Phạm Thị, nên đành bỏ qua.


Phạm Thị đứng cùng hai người đàn ông, trong tay còn cầm một phong bì dày cộm, đưa đến cho họ, rồi nói:


_ Bên trong có hình của người tôi muốn các người muốn bắt. Còn đây là cộc trước, sau khi thành công sẽ đưa các người thêm một nửa còn lại.


_ Phạm tiểu thư, cô muốn làm gì cũng được, chuyện của tôi là bắt người, sau này có chuyện gì thì đừng lôi bọn tôi vào!


_ Các người yên tâm, chuyện này một mình tôi gánh hết. Mau đi đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK