Thẩm Hạo Quân và Ngọc Chiêu Vân dạo phố hết cả một đêm, lúc về cũng đã gần mười giờ khuya. Anh lái xe thẳng về Thẩm Hạo, cho cô biết nơi mà hai người sau này sẽ sống cùng nhau.
Ngọc Chiêu Vân đã ngủ thiếp đi trong xe, hoàn toàn không biết mình sẽ về đâu! Anh chạy xe thẳng vào gara, sau đó đưa cô lên phòng từ thang máy tầng hầm.
Cạch.
Cửa phòng được anh nhẹ nhàng mở ra, tiện tay mở luôn cái đèn ngủ bên cạnh giường, từ từ đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận rồi anh mới đi tắm.
...
Lúc đi ra, Ngọc Chiêu Vân đã tỉnh giấc từ lúc nào, còn ngồi tựa lưng vào giường, mà nghịch điện thoại.
Anh đi đến ngồi cạnh cô, nhỏ giọng hỏi:
_ Sao không ngủ nữa?
_ Quân, anh biết quá khứ của Thẩm Nhật Mai không?
_ Anh không!
_ Thật sự không biết?
Thẩm Hạo Quân gật đầu chắc nịch, hoàn toàn không hiểu Ngọc Chiêu Vân đang nói gì! Ánh mắt vô tình nhìn vào điện thoại, nó được cô ghi chép lại thứ gì đó!
Anh cầm nó lên xem, thì ra cô đang viết lại vụ án mười lăm năm trước, Thẩm Nhật Mai chính là nạn nhân. Anh không hiểu cô đang nghĩ gì, lại viết ra những chuyện này!
Ngọc Chiêu Vân quan sát biểu cảm của anh, biết anh không hiểu chuyện gì, nên lên tiếng giải thích:
_ Thẩm Nhật Mai chính là nạn nhân của Phạm Chính, nhưng vụ hoả hoạn năm đó, cô ta may mắn thoát chết. Nhưng một phần bên mặt, đã bị bỏng nặng và hủy dung. Sau đó, Phạm Chính cho người thôi miên cô ta, nhằm để cô ta mất trí nhớ. Lớp mặt nạ hiện giờ, cũng là ông ta cho người làm ra!
_ Vậy tại sao còn tìm chúng ta ganh đua làm gì?
Ngọc Chiêu Vân lấy lại điện thoại, ánh mắt nhìn vào nó, thản nhiên trả lời:
_ Bởi vì em tự nhiên chen chân vào, cướp mất đi anh, phá hủy kế hoạch đã lập ra từ trước của họ.
_ Của họ? Thẩm Nhật Mai? Thẩm Trạng Nguyên?
_ Yo, anh thông minh rồi đó!
_ Ý gì đây? Thế từ trước giờ anh không thông minh sao?
Ngọc Chiêu Vân bật cười, lắc đầu xem như đáp lại, hoàn toàn không muốn nói tiếp về chuyện này!
_ Phải rồi Vân Nhi, anh vợ nói em sẽ ra nước ngoài sống, là vì chuyện này sao?
_ Phải! Sau khi Phạm Chính nói hết tất cả, em đã nhờ anh hai và bạn anh ấy giúp đỡ! Ra nước ngoài sinh sống, hoàn toàn không muốn dính líu đến anh nữa!
_ Vậy tại sao lại muốn ở lại?
Ngọc Chiêu Vân ngước nhìn anh, nghiêm túc nói:
_ Từ cái lần, Thẩm Hạo Khanh muốn giết chúng ta. Khi đó em nghĩ, cho dù anh có tức giận, cũng sẽ không làm em đau! Lực hắn nắm tay em rất mạnh, cứ như thật sự muốn phế nó. Em không nghĩ là, anh lại có một người em sống chung trong một cơ thể.
_ Vậy là em yêu anh luôn sao?
_ Không phải, là lúc anh đỡ lấy nhát dao cho em. Bởi vì, ngoài ba mẹ và anh hai ra, thì em cảm nhận được, anh chính là người thương em nhất, đáng để em gửi gắm cả đời!
Thẩm Hạo Quân mỉm cười đắc ý, kéo cô lại gần mình, trao cho cô nụ hôn hạnh phúc. Qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng hiểu lầm cũng đã được giải quyết. Giờ đây, chỉ còn lại là niềm vui và hạnh phúc.
Anh buông nhẹ cô ra, giọng nói mê mẩn vang lên:
_ Vân Nhi, cho anh nha? Lần này không vì ai cả, vì chúng ta mà thành.
_ Được...
Lần này họ yêu nhau, đến với nhau, không vì mục đích khác, không vì lợi ích cá nhân. Họ đơn thuần là hiểu được đối phương, muốn trao hết tất cả cho nhau.
Lần đầu là vì thuốc, Ngọc Chiêu Vân sẽ không cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng lần này lại khác, cô nguyện trao cho anh, cảm giác bồi hồi vẫn lăn lăn trong lòng.
Anh nhẹ nhàng hôn xuống cổ, tiện tay cởi khoá kéo phía sau, để lộ cảnh xuân nóng bỏng phía trước. Anh ngước lên nhìn cô, chỉ thấy gương mặt đã đỏ ửng lên vì ngượng ngùng của cô.
Anh hôn nhẹ lên đồi núi, rồi mút mạnh nơi đó, khiến cô rên nhẹ lên. Anh nhếch mép cười, bắt đầu cuộc đi săn của mình.
Anh sờ soạng khắp nơi trên cơ thể cô, những nơi anh đi qua, cứ như có luồng điện xẹt qua trong cơ thể cô. Anh tạo hoa văn khắp nơi trên cơ thể cô, cứ như một thú vui không bao giờ nhàm chán.
Ngọc Chiêu Vân không ngừng rên rỉ, cảm giác mới lạ này, lần trước cô không nhớ đến. Bây giờ cảm nhận trực tiếp, hoá ra lại mới lạ như vậy!
Soạt.
Chiếc váy trên người bị Thẩm Hạo Quân nhẫn tâm vứt xuống sàn, chỉ còn lại chiếc quần lót bên dưới.
Anh hôn từ trên xuống dưới, hít lấy hương thơm từ cơ thể cô, hai tay chạm vào đùi, cảm giác như vừa chạm vào bông, vừa mềm mại lại trắng nõn.
Ngọc Chiêu Vân không chịu được cảm giác trêu đùa này, vội đẩy anh ra, thở dốc nói:
_ Hạo Quân, anh như vậy, em...em...
_ Em thế nào?
_ Em...khó chịu.
_ Vậy Vân Nhi muốn thế nào?
Ngọc Chiêu Vân lắc đầu, mím môi không chịu lên tiếng, anh chỉ còn cách biến tiếng nói của cô thành tiếng rên rỉ.
Anh lướt đến vùng bị che kia, từ từ kéo chiếc quần xuống, cô ngượng ngùng nhắm chặt mắt, không muốn nhìn vào gương mặt đắc ý của Thẩm Hạo Quân.
Anh vứt luôn thứ cản trở kia, hai tay bắt đầu hành động, banh hai chân cô ra, còn không quên lên tiếng trêu cô:
_ Vân Nhi ngoan, mở mắt ra nào!
_ Không.
_ Vậy anh bắt đầu đấy! Chuẩn bị chưa?
Cái gật đầu do dự của cô, khiến anh bật cười thành tiếng, ngón tay nhẹ nhàng lướt đến â.m đ.ạ.o của cô, bắt đầu tìm lại cảm giác của lần đầu tiên.
Anh vừa chạm vào, đã khiến cô giật mình, khiến anh càng muốn trêu chọc. Anh vuốt ve bên ngoài, không ngờ nước bên trong lại tràn ra, ướt một nửa ngón tay của anh.
Thẩm Hạo Quân bất ngờ cho ngón tay vào trong, khiến Ngọc Chiêu Vân giật nảy lên, tiếng rên rỉ cũng vì vậy mà phát ra. Cô sợ hãi lên tiếng hỏi anh:
_ Quân, anh như vậy là sao?
_ Bên trong em chặt như vậy, anh giúp em nới lỏng ra.
_ Nhưng, nó rất khó chịu.
_ Ngoan, sẽ nhanh thôi, thả lỏng đi em.
Anh bắt đầu di chuyển nhón tay, từ từ ra vào rồi trở nên mạnh mẽ. Anh nhìn vẻ mặt gợi tình của cô, cảm giác bên dưới càng lúc càng to ra. Khiến anh cũng cảm thấy khó chịu.
_ Vân Nhi, em ra nhiều nước như vậy, thật là...
_ Là anh mà...a
_ Là anh sao?
_ Ừm...ưm...anh xấu xa...
Thẩm Hạo Quân mỉm cười, cúi xuống hôn mạnh vào môi cô, nuốt hết những tiếng rên rỉ phát ra từ miệng cô. Bên dưới ra vào một lúc lâu, anh mới rút ra, rồi giải phóng con mãnh thú bên trong lớp khăn tắm.
Ngọc Chiêu Vân vừa nhìn thấy, đã lấy tay che mắt lại, còn lớn tiếng cầu xin:
_ Hạo Quân, chúng ta dừng lại đi, nó không vào được đâu mà!
_ Sợ gì chứ? Lần trước em cũng nói như vậy, còn nhận nhầm anh là trai bao. Bây giờ thì sao? Sợ rồi à?
_ Em nhận anh là trai bao sao?
_ Không thì sao? Bây giờ anh bắt đền em.
Ngọc Chiêu Vân bị anh kéo lại, con mãnh thú đã đứng trước cửa động, anh quan sát biểu cảm của cô, chỉ thấy cô sợ hãi, ngoài ra không đẩy anh ra.
Trước khi vào, anh cúi xuống hôn lên trán cô, nhỏ giọng cưng chiều:
_ Đừng sợ, thả lỏng là được!
Cô gật đầu hiểu ý, anh cũng nhẹ nhàng đi vào trong, cả hai cùng nhau rên lên, không gian càng trở nên mụ mị.