Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng bước chân vang vọng, tiếp sau đó là tiếng gõ cửa. Phạm Thị đưa mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, hai mắt đã đỏ lên vì tự trách.
Vị cảnh sát nữ đi ra mở cửa, nhìn người bên ngoài, lạnh lùng hỏi:
_ Phạm Chính, ông đến đây làm gì?
_ Tôi đến gặp con gái, không biết có thể vào trong không?
Cô ta nhìn vào vị cảnh sát trưởng, nhận được cái gật đầu của anh ta, cô ta mới đưa tay mời Phạm Chính vào trong.
Phạm Thị chỉ nhìn ông ta một cái, rồi cúi đầu không dám nhìn lên. Phạm Chính đi đến ngồi cạnh cô ta, nhỏ giọng an ủi:
_ Ngoan, ba sẽ không để con chịu thiệt.
_ Phạm Chính, ông biết con gái mình đã làm ra chuyện gì không?
Phạm Chính gật đầu, sau đó đưa cho hai vị cảnh sát một tài liệu, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Đây là những gì các người cần, trong suốt mười lăm năm qua. Chỉ cần các người tha cho con gái tôi, thì tội của nó, tôi gánh thay.
_ Ba? Ba đang nói cái gì vậy? Chuyện này không phải chuyện đùa, ba đừng gánh tội thay cho con.
_ Con gái ngoan, ba đã làm tròn bổn phận của ba rồi, bây giờ chỉ còn hoàn thành tốt trách nhiệm của mình, thì ba gặp mẹ cũng thấy yên tâm hơn!
_ Ba đang nói cái gì vậy chứ? Con không muốn mất ba đâu mà! Hai người đừng nghe ba tôi nói!
Hai cảnh sát nhìn nhau mà bất lực, chuyện này họ cũng không có quyền quyết định, chỉ đành tạm giam hay người này lại, đợi nộp cho cấp trên chờ kết quả.
...
Reng...reng...reng...
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, khiến căn phòng im ắng đã trở nên có tiếng động.
Ngọc Chiêu Vân với tay lấy điện thoại, người gọi đến lại là Tây Chương. Cô bình tĩnh nhắc máy, kính trọng hỏi:
_ Tây tổng, ông gọi tôi có chuyện gì sao?
_ Giám đốc Ngọc, tôi chỉ gọi điện hỏi thăm Thẩm tổng, không biết cậu ấy đã tỉnh chưa?
Ngọc Chiêu Vân nhìn Thẩm Hạo Quân, tay vẫn nắm chặt lấy tay anh, vẫn chờ tay anh động đậy, để cô biết anh đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô thở dài, trầm giọng đáp lại Tây Chương:
_ Cảm ơn Tây tổng, anh ấy vẫn còn đang hôn mê.
_ Cầu cho cậu ấy mau chóng tỉnh lại. Chuyện ở công trình, cô không cần quan tâm, tôi sẽ cho người qua đó khảo sát. Cô cứ yên tâm chăm sóc cho Thẩm tổng là được!
_ Cảm ơn Tây tổng. Tạm biệt ông!
Ngọc Chiêu Vân cúp máy, đưa mắt nhìn Thẩm Hạo Quân vẫn hôn mê bất tỉnh. Cô bất lực, khẽ gọi:
_ Hạo Quân, anh... Mẹ ơi, anh ấy tỉnh lại rồi! YY, mau gọi bác sĩ, anh ấy động đậy rồi!
Ngọc Chiêu Vân kinh ngạc hét lớn, cả bốn người đều chạy nhanh đến, Thẩm Tịch Y cũng chạy đến ấn vào nút trên đầu giường, hét lớn vào:
_ Bác sĩ, anh hai tôi tỉnh lại rồi!
...
Cạch.
Bác sĩ vừa kiểm tra cho Thẩm Hạo Quân, ông đặt ống nghe vào trong túi, sau đó gật đầu vui vẻ, lên tiếng chúc mừng:
_ Gia đình yên tâm, bệnh nhân nghỉ ngơi tịnh dưỡng khoảng một tuần sẽ bình phục hẳn. Ăn uống điều độ, hạn chế cử động mạnh, động đến vết thương sẽ rất nguy hiểm.
_ Cảm ơn bác sĩ.
_ Đây là bổn phận của chúng tôi, gia đình có thể vào thăm. Tôi đi trước đây!
Ngọc Chiêu Vân mất kiên nhẫn, vừa nghe bác sĩ nói xong tình trạng của anh, cô đã đi nhanh vào trong phòng. Vui vẻ đi đến ngồi cạnh Thẩm Hạo Quân, không kiềm được nước mắt, cô khẽ gọi:
_ Hạo Quân, anh nghe em gọi không?
_ Anh nghe. Để em lo lắng rồi sao?
_ Anh làm em sợ chết đi được! Tại sao lại đỡ cho em chứ?
_ Bởi vì anh yêu em!
Ngọc Chiêu Vân bật khóc, giữ chặt bàn tay anh, nức nở nói:
_ Nhưng... anh làm vậy rất nguy hiểm. Nếu anh có chuyện gì, chẳng phải em thành goá phụ sao? Như thế rất tàn nhẫn với người xinh đẹp như em!
_ Vậy sao? Anh có làm ma, cũng đeo bám em, em sợ gì chứ?
_ Còn dám nói đùa!
Cô đánh yêu vào ngực anh, anh vội ôm ngực, đau đớn nói:
_ A...anh đau...
_ Hả? Em...em xin lỗi, anh không sao chứ? Động đến vết thương rồi sao?
_ Anh đùa đấy, vết thương sau lưng mà!
_ Thẩm Hạo Quân, anh hết chuyện để giỡn rồi sao? Cứ phải để em nóng vậy à?
Thẩm Hạo Quân bật cười, kéo tay cô ngồi lại vào ghế, hôn nhẹ lên tay cô, nghiêm túc nói:
_ Vân Nhi, nếu anh không đỡ nhát dao đó, thì anh còn đau hơn cả em. Nên là, chút đau này, anh chịu giỏi hơn em. Ngoan, đừng tự trách nữa!
_ Cậu như vậy, tôi càng xem trọng cậu! Nếu cậu đứng trơ mắt nhìn con bé bị thương, vậy làm sao xứng làm em rể của tôi?
Ngọc Trác Đông từ ngoài đi vào, những người khác vừa nãy không vào, là vì để hai người bên trong có cơ hội tâm sự.
Ngọc Trác Đông đặt bánh và trái cây lên bàn, rồi nhìn Thẩm Hạo Quân với ánh mắt đầy tin tưởng, nhỏ giọng lên tiếng:
_ Thẩm Hạo Quân, cậu càng ngày càng khiến tôi phải có cái nhìn khác đấy!
_ Anh vợ, anh gài bẫy bọn em, khiến bọn em vật vã cả đêm. Bây giờ còn nói với giọng như vậy, em lại không thấy anh có cái nhìn gì khác!
_ Cậu...Vân Nhi, em dạy lại chồng em đi! Trả treo với anh vợ, chuyện này mà đồn ra ngoài là không hay đâu!
Ngọc Chiêu Vân bật cười, cười vì sự trẻ con của hai người đàn ông này! Cô gật đầu nhẹ, sau đó đáp lại:
_ Anh hai, chồng em thì em dạy, hành động đó cũng là em dạy.
_ Cái con bé... được, được lắm! Con gái lớn rồi, không giữ được nữa! Có sắc liền quên anh hai. Vô lương tâm!
_ Trác Đông, hai đứa nó đùa thôi, con đừng để bụng.
Lâm Chân đứng ra giải quyết, nếu không nơi này lại trở thành cái chợ mất.
Ngọc Trác Đông quay sang nhìn Lâm Chân, mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói:
_ Không sao đâu bác, con quen với tính cách của Vân Nhi rồi! À, ba mẹ con ngày mai mới đến được, bảo con đến đây trước!
_ Không sao, anh chị sui khi nào đến cũng được. Bác vẫn chưa có cơ hội nói chuyện tử tế với anh chị nhà! Đợi Hạo Quân bình phục hoàn toàn, sẽ hẹn gặp mặt, bàn chuyện kết hôn của hai đứa!
_ Dạ, con sẽ chuyển lời giúp bác!
Ngọc Chiêu Vân kinh ngạc nhìn Thẩm Hạo Quân, chỉ thấy vẻ mặt vui vẻ và đầy đắc ý của anh. Cô nhéo nhẹ vào tay anh, nghiến răng nghiến lợi, nói nhỏ:
_ Anh đắc ý cái gì? Em không đồng ý làm lễ cưới, anh dám ép em sao?
_ Anh không. Nhưng anh có ba mẹ vợ và anh vợ hậu thuẫn, còn sợ không rinh được vợ về sao?
_ Anh... được, xem như anh cao tay.
...
Thời Đình và Thời Địch im lặng từ lúc giờ, bất ngờ lại lên tiếng, kinh ngạc nói lớn:
_ Lại có chuyện rồi! Phạm Chính đầu thú, nhận hết tất cả những chuyện mình đã làm vào mười lăm năm trước. Còn đứng ra nhận tội thay cho Phạm Thị. Ba ngày sau sẽ ra tòa xét xử.
_ Lại có chuyện? Trong lúc tôi hôn mê, đã có chuyện gì xảy ra sao?
Tất cả đều im lặng sau lời nói của anh, chỉ duy nhất một mình Ngọc Chiêu Vân có can đảm lên tiếng. Cô nhướn mày nhìn anh, không nhanh không chậm, lên tiếng:
_ Anh dưỡng thương trước, chuyện này sớm hay muộn thì anh cũng biết mà!
_ Nhưng...
_ Hạo Quân.
Thẩm Hạo Quân im bặt, không hề lên tiếng nói thêm câu nào. Nhìn anh bây giờ chẳng khác nào con mèo nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay của Ngọc Chiêu Vân.
Tất cả đều bật cười cho sự dễ thương này, đúng là trường hợp hiếm gặp. Ai rồi cũng phải sợ vợ thôi!