• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

_ Ba ơi, mẹ đâu rồi!

_ Mẹ con đến công ty rồi, tìm mẹ làm gì?

_ Con nhớ mẹ.

Thẩm Hạo Quân quay người, nhìn thằng con đã lên ba của mình, nhíu mày nói:

_ Ba cũng nhớ mẹ, con không được nhớ vợ của ba.

_ Con mách mẹ, ba quát con.

_ Ba đã quát đâu? Mau qua đây!

Thẩm Hạo Tinh từ từ đi đến cạnh Thẩm Hạo Quân, ngang nhiên ngồi vào lòng anh, tự hào vì mình có Ngọc Chiêu Vân bảo vệ, nên lên mặt với anh.

_ Mẹ thương con hơn ba, ba đừng hòng giành mẹ với con. Con mách mẹ, ba không thương con.

_ Tinh Tinh, con ngang ngược giống ai vậy hả? Còn dám cãi lời ba.

_ Con ngang giống ba, dễ thương giống mẹ.

Thẩm Hạo Tinh tinh nghịch nói, nhìn hai má phúng phính của cậu, đúng là muốn cắn một miếng thật lớn. Thẩm Hạo Quân đưa tay nhéo hai cái má của Tinh Tinh, rồi nheo mắt lại, hỏi:

_ Ai nói con dễ thương giống mẹ? Con có thấy, mỗi tối mẹ đều ngủ với ba không? Con đều ngủ phòng riêng, vậy nói xem mẹ con thương ai?

_ Con gọi điện mách mẹ, ba không thương con.

_ Ê, ba đã nói gì đâu? Tinh Tinh, ba đưa con đến chỗ mẹ làm, có chịu không? Không được mách mẹ.

_ Dạ, chúng ta đi thôi!

Thẩm Hạo Quân bế Tinh Tinh lên lầu, đi thẳng đến phòng thay đồ, thay cho Tinh Tinh một bộ vest đen, rồi chính mình cũng mặc y như vậy!

Tinh Tinh đi đến trước gương, xoay qua xoay lại, nhìn mình một lúc lâu, rồi quay lại hỏi Thẩm Hạo Quân:

_ Ba ơi, sao lại mặc đồ thế này? Mình chỉ đến chỗ mẹ thôi mà?

_ Đi chung với mẹ, chúng ta phải mặc thế này! Nếu không sẽ không xứng.

_ Nhưng mẹ bảo, đi tiệc hoặc sự kiện quan trọng, mới được mặc thế này! Ba thay cho con đi!

_ Aiya, con nghe lời ba, sẽ không khiến mẹ tức giận. Mau đi thôi!

Tinh Tinh nửa tin nửa ngờ, được anh bế đi ra ngoài.

...

Ngọc Chiêu Vân đang trao đổi công việc với Thời Địch, thì nghe Ý Nhi nói Thẩm Hạo Quân và Tinh Tinh đến tìm cô đi ăn trưa.

Từ ngày cô mang thai, Thời Địch lo liệu chu toàn mọi việc của Đông Chiêu và CV. Đến khi cô đi làm lại, anh ta đã quen với công việc, nên ở lại làm cùng cô.

Thời Địch nhìn Ý Nhi, sau đó lại nhìn Ngọc Chiêu Vân, mỉm cười nói:

_ Mau đi đi, anh ở lại xem một chút!

_ Vậy anh xem giúp em nha! Chị Ý Nhi, chị ở lại hỗ trợ anh ấy! Em đi trước đây!

...

Dưới sảnh, Thẩm Hạo Quân bế Tinh Tinh đi vào, gây không ít sự chú ý của nhân viên ở đây! Còn diện thêm chiếc kính râm, khiến hai người trông lố lăng làm sao!

Tinh Tinh không thích tạo hình này của Thẩm Hạo Quân, chiếc kính râm bị cậu tháo ra, vứt xuống sàn gạch. Thẩm Hạo Quân bất ngờ, nhìn Tinh Tinh, khó hiểu hỏi:

_ Tinh Tinh, con sao vậy? Chiếc kính mẹ con mua đấy!

_ Nhưng ba làm như vậy, chẳng khác nào xã hội đen. Mau thả con xuống!

Thẩm Hạo Quân nhẹ nhàng đặt cậu xuống, rồi đi đến lượm lại chiếc kính râm, đặt vào túi. Ánh mắt vô tình nhìn thấy, Tinh Tinh đang bị quây lấy bởi đám nhân viên nữ.

Anh hốt hoảng chạy đến, sợ Tinh Tinh bị gì, anh sẽ bị Ngọc Chiêu Vân trách móc.

_ Mau tránh ra, đừng nựng má quá mạnh. Đừng kéo tay Tinh Tinh. Cô đừng hôn nó mà! Aiya, đừng có xoa đầu, không được vuốt mũi. Tinh Tinh, mau lại đây!

_ Ông xã! Tinh Tinh.

Ngọc Chiêu Vân đi đến, nhìn mớ hỗn độn trước mắt, khẽ gọi anh và Tinh Tinh một tiếng. Nhân viên thấy vậy liền tránh sang, cô vừa hay nhìn thấy Thẩm Hạo Quân và Tinh Tinh.

Anh đang ôm lấy Tinh Tinh, chiếc kính râm vì giằng co với nhân viên mà bị lệch sang một bên. Nhìn anh lúc này đã bị giằng đến không còn hình tượng gì nữa!

Tinh Tinh vừa nhìn thấy Ngọc Chiêu Vân, đã đẩy Thẩm Hạo Quân ra, chạy nhanh đến ôm lấy chân cô.

_ Mẹ ơi, là ba mặc cho con bộ đồ này!

_ Là ba mặc sao? Vậy con có thích không?

_ Không thích. Ăn mặc giản dị giống mẹ, vẫn thích hơn.

Ngọc Chiêu Vân cưng chiều xoa đầu Tinh Tinh, rồi bế cậu lên, hôn chụt vào má, dịu dàng nói:

_ Vậy chúng ta cùng nhau đi ăn trưa, Tinh Tinh có chịu không?

_ Dạ chịu, ba ơi, chúng ta mau đi thôi!

_ Ba đến ngay đây!

...

Trong nhà hàng quen thuộc, Tinh Tinh nghịch ngợm chạy quanh phòng, thắc mắc những món đồ bên trong.

Thẩm Hạo Quân gọi món, sau đó ôm lấy Ngọc Chiêu Vân, nhìn Tinh Tinh đùa nghịch, anh lại nhớ đến chuyện hưởng tuần trăng mật.

Anh xoa xoa đầu, cúi xuống nhìn cô, dịu dàng hỏi:

_ Bà xã, bao giờ chúng ta mới đi hưởng tuần trăng mật?

_ Hưởng tuần trăng mật sao? Em vừa trở lại công ty vài tháng, cứ vậy mà giao lại cho anh Thời Địch, thật sự không hay! Đợi Tinh Tinh bốn tuổi, chúng ta cùng đi! Đi chơi về, vừa hay Tinh Tinh vào mẫu giáo.

_ Được, vậy để năm sau. Chúng ta đi Pháp trước, sau đó đến Áo, Canada, Singapore, Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam...

Ngọc Chiêu Vân bật cười, có lẽ cô đã để quên anh chồng này rồi! Lời hứa đi hưởng tuần trăng mật, sau khi Tinh Tinh ra đời. Lại bị cô dời lịch lại.

_ Nhiều quá đó! Anh định đi hết một vòng trái đất luôn sao?

_ Nếu có thể.

_ Vậy Tinh Tinh không thể đi học mẫu giáo. Ông bà cũng sẽ không gặp thằng bé trong một thời gian dài.

_ Chúng ta đi, sẽ mang niềm vui về cho ông bà, xa một chút cũng không sao!

Ngọc Chiêu Vân liếc xéo anh, sau đó quay sang gọi Tinh Tinh:

_ Tinh Tinh, mau qua đây!

_ Dạ, con đến đây ạ!

Cô đưa tay bế Tinh Tinh lên, đặt lên đùi mình, rồi nhìn thằng bé dễ thương trong lòng, nhỏ giọng hỏi cậu:

_ Tinh Tinh, con có muốn mẹ sinh em bé không?

_ Muốn ạ! Con muốn em bé gái, như vậy con có thể bảo vệ em ấy!

_ Tinh Tinh ngoan lắm! Vậy bây giờ mẹ sinh em bé, lỡ như ra em trai, vậy Tinh Tinh có thương em không?

Tinh Tinh ngây thơ nhìn ba mẹ mình, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó tự nhiên đáp:

_ Nhưng ba không thích con trai. Bởi vì con trai, sẽ giành mẹ với ba.

_ Hả?

Ngọc Chiêu Vân kinh ngạc với câu trả lời của Tinh Tinh. Cô tức giận quay sang nhìn Thẩm Hạo Quân, rằng giọng nói:

_ Anh gieo cái thứ gì vào đầu thằng bé vậy hả? Có thấy mình làm thằng bé tổn thương không?

_ Anh không có ý đó! Tinh Tinh, ba bế nào!

Tinh Tinh đưa tay, trèo qua người anh, nằm gọn trong lòng, rồi ngước lên nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:

_ Ba ơi, ba có thương con không?

Câu nói đau lòng này, khiến Thẩm Hạo Quân phải bật khóc. Anh ôm chặt lấy Tinh Tinh, nhỏ giọng đáp lại cậu:

_ Ba thương con, thương con như cách ba đã thương mẹ. Con là bảo bối tâm can của ba mẹ, không thương con thì thương ai chứ? Sau này không được hỏi như vậy nữa, ba đau lòng lắm đấy!

_ Vậy tối nay cho con ngủ với mẹ nha?

_ Chuyện gì cũng được nhưng chuyện này thì không! Tối mai ba cho con qua ngủ chung.

Ngọc Chiêu Vân bật cười, nói thương con thì người ba nào cũng thương con vô điều kiện. Chỉ là, họ không biết cách thể hiện một cách lộ liễu như mẹ.

Thẩm Hạo Quân từng chăm sóc Ngọc Chiêu Vân khi mang thai, ai cũng có thể nhìn thấy! Nói anh không thương Tinh Tinh, vậy là người đó chưa từng thấy anh phải lo lắng thế nào, khi cô đang ở trong phòng sinh.

Lo lắng khi Ngọc Chiêu Vân phải sinh thường, hét lớn bên trong phòng cấp cứu, chỉ vì đau đớn. Anh ở bên ngoài mà lo lắng đến đứng ngồi không yên. Chỉ muốn chia bớt nỗi đau của cô, dù ít hay nhiều.

Đến khi cô sinh xong, Tinh Tinh cũng do một tay anh chăm sóc, muốn cô được nghỉ ngơi nhiều hơn. Đứa con đầu lòng, luôn là bảo bối, luôn là đứa trẻ hiểu chuyện nhất! Nó chịu rất nhiều thiệt thòi, khi chính mình có em.

Nhưng Tinh Tinh lại khác, sống trong môi trường giáo dục đầy đủ, yêu thương vô bờ bến. Cho dù sau này có thêm em, cũng sẽ được cưng chiều như bây giờ!

\_\_\_\_\_END\_\_\_\_\_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang