• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối, Thẩm Hạo chỉ còn vài người làm, Ngọc Chiêu Vân và Thẩm Hạo Quân.

Ngọc Chiêu Vân đi từ phòng tắm ra, Thẩm Hạo Quân cũng vừa đi làm về! Anh mệt mỏi ngồi xuống sofa, nhắm mắt dưỡng thần.

Cô nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh anh, rót cho anh ly nước, nhỏ giọng hỏi:

_ Công việc nhiều lắm sao? Uống nước đi!

_ Rất nhiều. Anh nghỉ lâu như vậy, văn kiện đã chất đống như núi rồi!

_ Vậy mà anh còn thời gian lo cho em.

Thẩm Hạo Quân mỉm cười, kéo cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô, cưng chiều nói:

_ Chuyện này là ngoài ý muốn, anh cũng không muốn. Nếu biết trước Thẩm Hạo Khanh có một cô bạn gái, thì anh đã không để cô ta có cơ hội về nước.

_ Nhưng Vũ Linh Hoa là siêu mẫu, là người buôn vũ khí, nguy hiểm như vậy, anh cũng nên lo cho bản thân. Phải rồi, hợp đồng hôn nhân, anh đã bỏ chưa?

Thẩm Hạo Quân cúi đầu nhìn cô, hôn nhẹ lên môi cô, gian xảo nói:

_ Bỏ làm gì, kỉ niệm đáng nhớ như vậy, cất đi để làm đồ cổ!

_ Anh bị điên à? Hợp đồng hôn nhân truyền về sau, để họ nhớ đến chúng ta à?

_ Tất nhiên, không để người sau nhớ đến, thật sự rất đáng tiếc.

Ngọc Chiêu Vân liếc xéo anh, cái suy nghĩ vô tri này tại sao lại có thể nói ra chứ? Cô đẩy anh ra, hờ hững nói:

_ Mau đi tắm, nghỉ ngơi sớm một chút! Mai đi làm sẽ không bị mệt.

_ Anh muốn mệt hơn thì sao?

_ Vậy anh tự thức một mình, em đi ngủ đây!

Thẩm Hạo Quân nhìn hành động của cô, thật sự rất buồn cười. Ngọc Chiêu Vân vậy mà lại trốn tránh việc vợ chồng với anh. Vừa nghe anh nhắc đến, đã chui vào chăn chùm kín lại.

Thẩm Hạo Quân đi đến trước cửa phòng tắm, trong đầu lại nảy ra suy nghĩ táo bạo. Đưa tay mở cửa, sau đó lại đóng lại.

Tiếng động mạnh khiến Ngọc Chiêu Vân chú ý, cô từ từ chui ra, ánh mắt nhìn về phía phòng tắm. Không thấy người đâu nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói:

_ Tên cầm thú như anh, lần nào cũng một lần. Nhưng là một lần này xong, lại đến một lần khác! Em sau này tin anh nữa chắc!

_ Bà xã, tên cầm thú này nghe hết rồi! Phải làm sao?

Giọng nói đầy tà mị của Thẩm Hạo Quân vang lên phía sau Ngọc Chiêu Vân, khiến cô sợ hãi quay người lại. Ánh mắt đầy gợi tình của anh, làm cô ngượng ngùng, cười trừ rồi lên tiếng biện minh:

_ Aiya, anh nghe nhầm rồi! Em có nói gì đâu? Anh mau đi tắm đi, tắm trễ sẽ rất lạnh.

_ Anh đổi ý rồi, ăn tối xong sẽ tắm sau.

_ Nhưng...nhưng anh...

Ngọc Chiêu Vân nhìn hành động cởi cúc áo của anh, có chút sợ hãi. Cô quay người muốn chạy, nhưng cánh tay to lớn của anh đã bắt lấy chân cô, kéo lại.

Anh nắm chặt hai tay cô, mỉm cười yêu nghiệt, lên tiếng dụ dỗ cô:

_ Bà xã, chúng ta là đang tạo nên đời sau của Thẩm gia, em sợ gì chứ?

_ Em...em làm gì có! Em không có sợ!

_ Thật vậy sao? Vậy chúng ta làm "một lần" nhở?

Ngọc Chiêu Vân vừa nghe xong đã tắt hẳn nụ cười, anh đây là vẫn còn ghim câu nói vừa rồi của cô mà! Lại còn nhấn mạnh như vậy làm gì?

Thẩm Hạo Quân nhìn chiếc váy trên người Ngọc Chiêu Vân, bỗng chốc lại bế cô lên, hướng phòng tắm đi vào! Cô khó hiểu nắm chặt lấy áo anh, hai mắt mở lớn, trừng anh, hỏi:

_ Anh đưa em vào đây làm gì? Em tắm rồi!

_ Chúng ta đổi nơi, kích thích một chút!

_ Thẩm Hạo Quân, anh là tên cầm thú, lưu manh, mau thả em ra!

Thẩm Hạo Quân làm gì còn nghe cô nói gì, thẳng tay quăng cô vào bồn tắm, nước trong bồn vì lực quá mạnh đã tràn đầy ra sàn.

Ngọc Chiêu Vân bị uống không ít nước, ngôi đầu lên nhìn anh, tức giận quát:

_ Cái tên khốn này, muốn giết vợ sao? Uống nước đã no luôn rồi!

_ Cái mỏ hỗn nhà em, có tin ngày mai em không đi làm được không?

_ Là anh còn gì? Quăng em vào đây, bây giờ còn trách em, em mách mẹ anh.

_ Ê, anh...anh xin lỗi mà, em đừng khóc.

Thẩm Hạo Quân luống cuống chẳng biết làm sao, chỉ biết dùng miệng nuốt hết những tiếng khóc của cô. Cả hai triền miên vào nụ hôn, rất lâu anh mới buông cô ra.

Đứng lên cởi hết những thứ trên người. Cô bước ra khỏi bồn tắm, đẩy anh vào tường, nhắm vào môi anh mà hôn.

Cô học theo cách hôn của anh, chỉ là có hơi lọng cọng một chút, nhưng lại khiến anh phải thích thú.

Anh đưa tay cởi chiếc váy ngủ trên người cô, vì nước ướt mà đã dính sát vào người. Anh bế cô đặt lên bồn rửa tay, biến khách thành chủ, hôn cô càng mãnh liệt hơn.

Cô chuyển hướng xuống cổ anh, hôn mạnh vào xương quai xanh, rồi lại cắn lên cổ, tạo nên dấu răng đỏ chói.

Anh bên dưới lại bắt đầu nghịch ngợm, đưa ngón tay vào động huyệt bé nhỏ kia! Cô bị anh tập kích bất ngờ, miệng khẽ rên lên một tiếng bên tai anh, khiến mãnh thú bên dưới càng to và cứng.

Anh ra vào mạnh mẽ hơn, chỉ muốn nghe tiếng rên đầy kích thích của cô. Một lúc lâu anh liền rút ra, hôn lên bầu ngực to tròn của cô, rồi lại đi lên cổ rồi môi.

Cô né tránh nụ hôn của anh, giọng nói ngọt ngào vang lên, khiến anh càng muốn hôn lên đôi môi nhỏ nhắn này!

_ Quân, em...khó chịu.

_ Vậy em muốn gì?

_ Muốn anh.

_ Thật thà vậy sao? Được, chiều em.

Anh chỉnh lại tư thế ngồi của cô, sau đó nhẹ nhàng đưa cậu bé của mình vào trong động huyệt. Cảm giác sung sướng truyền khắp cơ thể.

Ngọc Chiêu Vân ôm chặt lấy Thẩm Hạo Quân, hưởng thụ cảm giác do anh mang đến. Tiếng rên cũng ngày một lớn hơn, khiến anh phải dùng môi chặn lại thứ kích thích này!

Anh ra vào càng lúc càng mãnh liệt hơn, khiến cô không chịu nổi, phải lên tiếng cầu xin:

_ Quân, anh chậm thôi!

_ Chậm thế này sao?

Anh từ từ chậm lại, nhưng chậm hơn cả ốc sên bò, thì chỉ khiến cô ngứa ngáy khó chịu. Cô uất ức, nhìn anh trách móc:

_ Anh trêu em, anh như vậy càng khiến em khó chịu.

_ Vậy phải làm sao? Anh chậm theo ý em rồi còn gì?

_ Nhanh lên một chút!

Thẩm Hạo Quân bật cười, đúng là càng khiến anh phải cưng chiều cô hơn mà!

Anh rút nó ra, bế cô đặt xuống sàn, để cô quay mặt vào trong tường, một tay cầm chân cô đưa lên, rồi bất đầu ra vào từ phía sau.

Cô nhắm mắt, dựa hẳn vào tường để trụ lại, cảm giác mới lạ này, càng khiến cả hai sung sướng và kích thích.

Anh ưỡn người, ra vào mạnh mẽ rồi rên lên một tiếng, bên dưới phóng hết chất lỏng màu trắng vào trong cô. Cô mệt mỏi muốn ngã xuống sàn, anh ở phía sau đỡ lấy cô, đặt vào bồn tắm.

Cô từ từ mở mắt nhìn anh, thấy anh cũng ngồi vào cùng mình, cô thều thào lên tiếng:

_ Anh lại muốn nữa sao?

_ Một lần nữa thôi!

_ Anh nghĩ em tin không? Đồ lừa gạt!

_ Đã như vậy rồi vẫn còn sức mắng anh sao? Xem anh trị em thế nào!

Ngọc Chiêu Vân không cam tâm, đưa chân lên đạp anh dựa vào bồn tắm, nhướn mày nói:

_ Không cho anh chạm vào em. Còn làm bậy, em đá anh ra khỏi phòng, xuống sofa mà ngủ.

_ Vậy để anh ăn hết bữa tối, sẽ nghe lời em xuống sofa ngủ.

_ Aiya, sao đàn ông các anh lại thích hành phụ nữ bọn em thế? Mệt chết đi được!

Thẩm Hạo Quân bật cười, kéo chân anh lên hôn một cái thật kêu, sau đó đáp lời cô:

_ Là phụ nữ bọn em làm hao tổn tinh lực của bọn anh. Ai biểu em yêu nghiệt quá làm gì?

_ Vậy em không làm hao tổn tinh lực của anh nữa! Mau nghỉ ngơi đi, em cũng phải ngủ.

_ Ai cho? Anh muốn mình hao tổn tinh lực, chiều anh lần nữa thôi!

_ Aiya, cái tên hai mặt nhà anh, lưu manh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK