• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Linh Hoa quay về khách sạn, lên Weibo xem tin tức. Chuyện lớn như vậy, cũng đã ba tháng mà cô ta một chút cũng không biết đến. Rốt cuộc, Vũ Linh Hoa, cô ta có còn là người mà Thẩm Hạo Quân yêu nhất hay không?

Hình ảnh xinh đẹp của Ngọc Chiêu Vân xuất hiện cùng với Thẩm Hạo Quân. Bộ trang sức sáng chói trên cổ cô, lại phối cùng chiếc váy mà Vũ Linh Hoa thích nhất!

Xinh đẹp lộng lẫy, vẻ đẹp kiều diễm này lại có thể đứng cạnh Thẩm Hạo Quân. Nhiều người còn vào bình luận, nói họ là cặp đôi trời sinh, đẹp đến động lòng người.

Vũ Linh Hoa tức điên lên, ánh mắt không cam tâm nhìn Ngọc Chiêu Vân trong màn hình, tức giận quát lớn:

_ Ngọc Chiêu Vân, mày lấy tư cách gì mà có thể đứng cạnh Hạo Quân của tao? Thể loại như mày, chỉ xứng xách dép cho tao thôi! Con khốn. Chị Châu, mau vào đây!

_ Hoa Hoa, có chuyện gì vậy? Ai lại chọc giận em rồi?

Vũ Linh Hoa xoay máy tính cho chị Châu xem, sau đó kiêu ngạo nói:

_ Chị điều tra con khốn này cho em. Em muốn tất cả những gì có liên quan đến nó.

_ Ngọc Chiêu Vân? Em muốn điều tra cô ta làm gì?

_ Chị biết cô ta sao?

Chị Châu gật đầu, giọng nói hờ hững của cô ta, khiến Vũ Linh Hoa càng tức giận:

_ Cô ta xinh đẹp thật đó, lại còn là giám đốc của Đông Chiêu, chuyên về bất động sản và quản trị khách sạn. Còn hợp tác với cả Tây thị nữa, rất giỏi còn gì?

_ Chị Châu, cô ta là vợ của Thẩm Hạo Quân đấy! Là tình địch, là tiểu tam đấy!

_ Cái gì? Ngọc Chiêu Vân là vợ của Hạo Quân nhà em sao? Vậy... vậy bây giờ em về, thì em chính là tiểu tam mà!

_ Chị Châu, chị...

_ Chị không nói nữa, chị đi điều tra giúp em. Em bình tĩnh đi nha!

Chị Châu rời đi, Vũ Linh Hoa lại tiếp tục lướt Weibo, nhìn hình ảnh của Ngọc Chiêu Vân và Thẩm Hạo Quân dày đặc trên mạng, càng khiến cho cô ta phải sôi máu.

...

Ngọc Chiêu Vân đến Đông Chiêu, mệt mỏi đi đến phòng pha nước, vừa vào cửa đã nghe hai nhân viên nói chuyện bên trong.

_ Vừa nãy chị thấy gì không? Giám đốc của chúng ta đi làm, mà còn có cả vệ sĩ theo bảo vệ.

_ Chị thấy mà, đúng là Thẩm tổng thương vợ ghê luôn á. Chị mà được một phần của giám đốc, chắc chị sướng chết mất.

_ Vừa rồi chị có chụp hình lại không? Khung cảnh đó ngầu thật đó!

_ Có chứ, sao có thể bỏ qua được? Chút chị sẽ gửi vào nhóm cho mọi người cùng xem.

Ngọc Chiêu Vân nhíu mày, đi vào trong, tiếng động phía sau khiến hai người kia chú ý! Cả hai quay người, vừa nhìn thấy cô đã sợ hãi cúi người:

_ Giám đốc.

_ Tấm hình vừa rồi, gửi qua mail cho tôi!

_ Dạ được!

Cả hai sợ hãi chuồn đi mất, nhưng họ cũng đã quá quen với gương mặt lạnh lùng của Ngọc Chiêu Vân. Chỉ là hôm nay, cô lại không truy cứu chuyện, họ bàn tán chuyện của cấp trên.

_ Giám đốc hôm nay rất lạ, không truy cứu chúng ta.

_ Mặc kệ đi, mau đi làm việc! Chị nhớ gửi ảnh cho giám đốc đấy!

_ Chị gửi ngay đây!

...

Ngọc Chiêu Vân pha nước rồi quay về văn phòng. Tấm hình vừa rồi của nhân viên đã được gửi vào mail của cô.

Hình ảnh chất lượng, cô đi trước, phía sau còn có khoảng bốn năm người đi theo.

Là họ quá cẩn thận, hay là cô không chú ý đến, mới không nhận ra họ? Cô ấn gửi tiếp cho Thẩm Hạo Quân, muốn xem thử phản ứng của anh sẽ ra sao về bức ảnh này!

Ngọc Chiêu Vân cầm theo ly nước ra ban công, ánh mắt giả vờ nhìn ra xa, nhưng thực chất là đang quan sát đám vệ sĩ bên dưới lầu.

Họ vừa nhìn thấy cô đã giả vờ như chỉ là tình cờ đi ngang qua. Nhưng hành động quá nhiều sơ hở như vậy, một người chỉ có võ phòng thân như cô, cũng có thể nhận ra.

Nhưng tại sao, Thẩm Hạo Quân lại cho người theo bảo vệ cô? Lại có chuyện gì sắp xảy ra chăng?

Reng, reng, reng...

Ngọc Chiêu Vân lấy điện thoại ra từ trong túi, người gọi đến là Thẩm Tịch Y. Cô không do dự mà ấn nghe ngay:

_ Alo? Tiểu cô nương, lại có chuyện gì vậy?

_ Aiya, tiểu cô nương muốn thông báo cho cậu một chuyện đây! Người yêu cũ của mình, kẻ thù truyền kiếp của cậu đã về nước rồi!

_ Dương Long?

_ Chính xác. Kẻ thù của cậu, mình chỉ thông báo vậy thôi, chỉ cần cậu muốn mình làm gì, mình cũng sẽ ra tay giúp cậu!

_ Được thôi! Cậu ở nhà đợi tin của mình!

Tút, tút, tút...

Ngọc Chiêu Vân nhìn xuống bên dưới một lúc lâu, rồi quay người đi vào trong. Đặt ly nước xuống bàn, mở máy tính ra xem tin nhắn của Thẩm Hạo Quân.

Anh không phủ nhận, mà kể lại chuyện của Vũ Linh Hoa cho cô. Là anh sợ cô gặp chuyện, nên mới ra hạ sách này!

Ngọc Chiêu Vân hiểu được ý tốt của Thẩm Hạo Quân, nhưng anh càng làm như vậy, chỉ tội cô càng bị người khác chú ý thêm thôi!

Cốc! Cốc! Cốc!

_ Mời vào!

Cạch.

Ý Nhi đi vào cùng một người phụ nữ, cô ta đi đến nói nhỏ với Ngọc Chiêu Vân:

_ Giám đốc, có người tên Dương Như Ý muốn gặp em.

_ Được!

_ Em quen sao?

_ Là bạn gái của anh Thời Đình, có chuyện gì sao?

Ý Nhi gật đầu hiểu ý, cô ta cứ tưởng lại là tiểu tam hay bạn gái gì đó của Thẩm Hạo Quân. Ý Nhi quay người, nhìn Dương Như Ý cười một cái rồi đi ra ngoài.

Ngọc Chiêu Vân ngước lên, nhìn Dương Như Ý đang có tâm trạng vô cùng tốt, cô nghi hoặc hỏi:

_ Chị Như Ý, ngồi đi! Hôm nay tâm trạng tốt như vậy, có phải có chuyện vui không?

_ Bị em nhìn ra rồi! Chuyện mà anh trai em giúp, chị nắm bắt được, nên đã trở thành nữ chính trong bộ phim mới của đạo diễn Lê.

_ Đạo diễn Lê? Nghe nói, ông ấy là người trong giới điện ảnh có thế lực lớn nhất! Chị giỏi thật đó!

Dương Như Ý mỉm cười, nhưng lại tỏ ra lo lắng. Ngọc Chiêu Vân thở dài, nhỏ giọng hỏi:

_ Chị Như Ý, lại lo lắng chuyện gì nữa sao?

_ Chị lo là diễn xuất của chị sẽ không tốt. Làm việc chung với đạo diễn Lê, đòi hỏi phải có kinh nghiệm lâu năm, phải đạt được đủ tiêu chuẩn của ông ấy! Áp lực lắm chứ đùa.

_ Nhưng chẳng phải chị đã được chọn làm nữ chính rồi sao? Chỉ khi chị diễn tốt, mới có khả năng lọt vào mắt của đạo diễn. Với lại, đạo diễn Lê nổi tiếng nghiêm khắc, ai ai cũng biết! Biết bao nhiêu diễn viên lâu năm, ông ấy không chọn lại đi chọn chị. Tức là, ông ấy công nhận thực lực diễn xuất của chị.

Dương Như Ý từ từ ngẫm ra được, nụ cười cũng nở lại trên môi, vui vẻ đáp lại cô:

_ Vân Nhi, em nói đúng. Ông ấy đã chọn chị, tức là tin tưởng chị, vậy chị không nên phụ lòng của ông ấy!

_ Rất đúng. Sự nâng đỡ của đạo diễn Lê, sẽ giúp chị đứng vững trong giới, còn nổi tiếng hơn nhờ đóng chính trong bộ phim của ông ấy!

_ Cảm ơn em. Không ngờ, em nhỏ tuổi như vậy, lại có thể hiểu chuyện như vậy! Đúng là hiếm có!

Ngọc Chiêu Vân bật cười, kiêu ngạo đáp lại Dương Như Ý:

_ Em là người phụ nữ độc lập, chút hiểu biết này cũng đơn giản mà!

_ Phải phải, em thông minh nhất, em giỏi nhất! À phải rồi, Thẩm Nhật Mai sao rồi?

_ Cô ta nhớ lại mọi chuyện, nhưng lại chọn cách rời khỏi đây để tìm cuộc sống mới.

Dương Như Ý gật đầu, hiểu được tâm lý của người phụ nữ là như thế nào!

_ Như vậy cũng tốt, nơi này có nhiều đau khổ vậy mà! Rời đi là sự lựa chọn đúng đắn.

_ Ừm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK