_ "Sao chưa xuống nữa? Tôi hóng mòn dép rồi!"
_ "Thư kí Tạo, anh nói xem, cô ta có xuống mau vậy không?"
_ "Đợi đi, xuống ngay á mà!"
_ "Tiểu tam mà đòi vượt mặt chính thất? Nằm mơ thật mà!"
_ "Xuống rồi, xuống rồi! Thang máy mở ra rồi!"
Vũ Linh Hoa tức giận ra khỏi thang máy, nhìn nhân viên đang hóng chuyện, luôn hướng mắt về phía cô ta. Vũ Linh Hoa liếc xéo bọn họ, rồi lớn tiếng quát:
_ Nhìn cái gì mà nhìn? Không mau làm việc đi! Muốn bị đuổi việc sao?
_ Nhìn chẳng ra làm sao! Ở đó mà ra lệnh, nghỉ mình là bà chủ sao?
_ Phải đó, đến đây quyến rũ Thẩm tổng của phu nhân bọn tôi, còn ở đây mà lên mặt.
_ Các người... các người đợi đi, sau này tôi lên làm bà chủ, thì tôi đuổi hết cái đám ăn không ngồi rồi như mấy người. Đúng là đồ ăn hại mà!
Thẩm Tịch Y khoang tròn hai tay trước ngực, bình tĩnh quan sát Vũ Linh Hoa. Ánh mắt bất ngờ liếc sang Tạo Hoà, khiến anh ta vội vàng lãng tránh.
Thẩm Tịch Y từ từ đứng lên, đi đến phía sau Vũ Linh Hoa, lạnh lùng gọi:
_ Chị gái, nơi này là Thẩm thị, không phải nhà chị, chị muốn gây rối thì ra khỏi đây, đừng làm mất trật tự.
Vũ Linh Hoa quay người, không cần biết người trước mặt này là ai, chỉ cần xả được cơn tức giận trong người, thì ai cũng phải bị cô ta quát:
_ Cô là ai? Muốn chết à? Còn có gan ở đây dạy đời tôi! Không nhìn lại mình đi, được cái gì mà đứng đây nói chuyện với tôi?
Nhân viên thấy Vũ Linh Hoa ngông cuồng như vậy, hai mắt mở lớn vì kinh ngạc lẫn sợ hãi. Vội vàng vào nhóm chat, nhắn cho những người lầu trên hóng chuyện.
_ "Má ơi, tiểu tam đụng mặt em gái tổng tài, còn lên mặt mắng đại tiểu thư. Chiến này em gái trà xanh xong đời rồi!"
_ "Tiểu tam lộng hành vậy sao? Đến quyến rũ sếp tổng mà không chịu điều tra! Toi đời rồi gái ơi!"
_ "Mau quay lại, quay lại làm bằng chứng, sau này có chối cũng có thứ cho cô ta xem!"
_ "Mọi người ơi, tôi vừa mới phát hiện một điều. Tiểu tam chính là siêu mẫu quốc tế - Vũ Linh Hoa. Xem này, hình tôi vừa tìm được!"
_ "Ôi trời, siêu mẫu mà cái nết chả ra làm sao! Nhìn là biết hạng con gái lắm tiền nhiều của, nhưng chẳng được cái đức nào!"
_ "Aiya, tôi phát trực tiếp trên nhóm cho mọi người xem đây! Đại tiểu thư chuẩn bị phản kích rồi! Mau vào xem đi!"
_ "Hóng đại tiểu thư vả mặt cô ta ghê á!"
...
Thẩm Tịch Y nhìn Vũ Linh Hoa, quan sát từ trên xuống dưới, chiều cao cũng ngang ngửa nhau, chỉ là cái nết của Vũ Linh Hoa quá cao, Thẩm Tịch Y với không tới.
Cô ấy thở dài, vừa định lên tiếng nhắc nhở Vũ Linh Hoa, nhưng bên ngoài, một nhân viên lớn tiếng nói với Thẩm Tịch Y:
_ Đại tiểu thư, cô ta là siêu mẫu quốc tế, tên là Vũ Linh Hoa đấy!
_ Vũ Linh Hoa? Siêu mẫu quốc tế?
_ Thì sao? Nghe qua đã sợ rồi sao? Mau quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không, tôi mà nổi giận, thì cô chỉ có nước cuốn gối đi khỏi nơi này mà thôi!
Haha...câu nói đã thành công khiến cho những người ở đây phải cười nghiêng ngả, đến Thẩm Tịch Y cũng phải bật cười.
Vũ Linh Hoa thấy mình bị khinh thường như vậy, tức giận quát Thẩm Tịch Y:
_ Con khốn, mày cười cái gì? Có gì đáng cười? Mày mà không biết điều, thì đừng trách tao.
_ Vậy cô muốn làm gì tôi? Đánh tôi sao? Hay là muốn dùng lượng fan hùng hậu của mình để hạ bệ tôi? Vậy cô biết tôi là ai không? Hả?
Thẩm Tịch Y đã không nhịn được, bây giờ là lúc cô ấy phản công. Đến đây quyến rũ Thẩm Hạo Quân không thành, lại quay sang trút giận lên nhân viên của Thẩm thị sao? Nằm mơ!
Vũ Linh Hoa lúc này mới nhìn Thẩm Tịch Y kỹ một chút, một lúc lâu liền nhếch mép cười, khinh thường nói:
_ Một đứa chẳng ra gì như mày, làm sao tao biết là ai? Với lại, nhìn mày chưa từng xuất hiện trên mạng, làm gì có tư cách nói chuyện với tao?
_ Có tư cách hay không, không đến lượt cô nói! Camera nơi này hơi bị nhiều đấy, hành động của cô được ghi lại rồi, nếu không muốn sự nghiệp không cánh mà bay, thì mau biến đi!
Vũ Linh Hoa bật cười, đưa tay chỉ chỉ vào ngực của Thẩm Tịch Y, vừa chỉ vừa nói, càng khiến mọi người phải khiếp sợ!
_ Vậy cô muốn làm gì? Có giỏi thì đi mách lẻo với sếp đi! Tôi đứng đây đợi!
Bốp.
Thẩm Tịch Y thẳng tay tát Vũ Linh Hoa, khiến cô ta lùi về sau mấy bước. Cô ấy đưa tay phủi phủi nơi vừa rồi Vũ Linh Hoa đã chỉ vào, còn không quên tỏ vẻ khinh thường ra mặt.
_ Mày? Dám đánh tao?
_ Thì sao? Đừng có ngông cuồng trước mặt tôi, tôi đánh chị cũng cảm thấy bẩn tay.
_ Mày...gan không nhỏ đó!
_ Bởi vì tôi, chính là Thẩm Tịch Y, em gái của Thẩm Hạo Quân.
Câu nói thành công khiến cho Vũ Linh Hoa phải biến sắc, sợ hãi lùi về sau. Thẩm Tịch Y nhíu mày, lạnh lùng đưa điện thoại đến trước mặt Vũ Linh Hoa, cảnh cáo:
_ Cô nổi tiếng, cô fan nhiều, nhưng cô không có được thứ này! Sao hả? Vài triệu fan của cô, bằng với vài trăm ngàn fan của anh hai tôi không? Anh ấy không phải người mẫu, cũng không phải diễn viên. Nhưng đáng tiếc, anh ấy là người quyền lực. Tốt nhất là giữ cái nết của mình lại, nếu không, tôi có cách cho cô bay màu đó!
Thẩm Tịch Y quay người lại bàn, cầm theo bản vẽ đi lên lầu. Ở lại nói chuyện với những người không biết điều này, chỉ làm tốn thêm thời gian thôi.
Vũ Linh Hoa sợ hãi, qua một lúc lâu mới có thể điều chỉnh lại tâm trạng. Vội vàng rời khỏi nơi này! Nhân viên nhìn theo mà hả dạ, đúng là không đặt niềm tin ở sai chỗ.
Tạo Hoà thấy người đã đi, vội ngoắc tay bảo mọi người giải tán. Xem kịch nhiêu đó được rồi, không làm việc là cuốn gối đi thật đấy!
...
Thẩm Tịch Y nhẹ nhàng vào văn phòng, nhìn Thẩm Hạo Quân đang làm việc chăm chú. Cô ấy không vội làm phiền, đi qua đi lại chỗ kệ sách của anh.
Thẩm Hạo Quân sau khi xong việc, mới ngước mắt nhìn cô em gái của mình. Nhẹ nhàng gọi:
_ YY.
_ Anh hai, bản vẽ trên bàn, anh xem giúp em với.
_ Được!
Thẩm Hạo Quân cầm nó lên xem, đúng là rất ấn tượng, nhưng nhìn cách phối màu của Thẩm Tịch Y, anh lại cảm thấy nó không được hài hòa.
Ngước nhìn, vẫn thấy Thẩm Tịch Y ngó qua ngó lại cái kệ sách, anh thở dài, khẽ gọi:
_ YY, lại đây!
_ Ò, đến đây!
Thẩm Tịch Y kéo ghế ngồi cạnh anh, sau đó chăm chú nghe ý kiến góp ý của anh. Vừa nghe vừa gật đầu, cứ như đã biết trước được vế sau của câu nói, cô ấy vội cắt ngang:
_ Anh hai, em hiểu anh muốn nói gì rồi!
_ Em hiểu? Vậy nói anh nghe.
_ Aiya, anh và Vân Nhi nói y như nhau, đã khác gì đâu! Em về sửa lại, mai sẽ đến tìm anh.
_ Vân Nhi? Em gặp cô ấy hỏi ý kiến, vậy đến tìm anh làm gì?
_ Muốn xem thử, anh và Vân Nhi có nói giống nhau không! Với lại, anh tốt nghiệp nhiều ngành như vậy, còn Vân Nhi chỉ là học ké vài tiết. Nhưng lại...
Thẩm Hạo Quân không cần nghe tiếp cũng hiểu. Ai cũng giỏi, chỉ là một người lười và một người siêng, sao có thể so sánh?
_ Biết thế thì sao không siêng năng học hỏi. Em vẽ đẹp đấy, có tài đấy, nhưng chỉ có việc siêng năng cũng không làm được!
_ Aiya, em biết rồi! Anh và Vân Nhi không nên yêu nhau, cứ lải nhải như vậy, em sống thế nào đây? Cỗ máy làm việc như hai người, em không làm nổi.
_ Còn cãi?
_ Không có, em có nói gì đâu!