• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

_ Đồ giả dối. Hôm qua còn ngông cuồng, hôm nay lại ăn nói nhỏ nhẹ như con gái dịu dàng.

_ Tiểu Trác, anh đừng có nói như vậy mà! Em là người thế nào, Hạo Quân nhà em hiểu rõ! Có đúng không?

_ Phải, em thế nào anh hiểu rõ nhất! Nhưng lại không hiểu anh trai em đang làm gì thôi!

_ Mặc kệ anh ấy, anh ấy cứ hay như vậy suốt! Do không theo ngành điện ảnh, nên diễn cho thỏa sức đam mê.

Ngọc Chiêu Vân mỉm cười, anh vừa nhìn liền nhận ra ngay, vậy mà Ngọc Trác Đông còn muốn diễn tiếp. Thẩm Hạo Quân cưng chiều xoa đầu cô, sau đó nhìn Ngọc Trác Đông, chào hỏi:

_ Anh vợ, chào anh.

_ Cậu nhận ra tôi từ lúc nào vậy?

_ Từ lúc nghe tên "Tiểu Trác".

_ Giỏi, rất giỏi. Tôi không đánh giá thấp cậu.

_ Anh vợ quá khen.

Tào Tuyết Nghi quan sát Thẩm Hạo Quân, một lúc lâu liền lên tiếng:

_ Hạo Quân, có phải con có một cái bớt màu đỏ, bên phải ngực không?

_ Dạ đúng.

_ Còn có, trái tim nằm bên phải.

_ Dạ phải. Chuyện này ngoài mẹ con và mẹ ra, thì không ai biết cả!

_ Vân Nhi, em cũng không biết sao?

Ngọc Trác Đông lại chĩa mũi vào Ngọc Chiêu Vân, khiến cô tức muốn xì khói. Cố kiềm chế con thú tính trong người, từ từ đáp lại:

_ Anh hai, bọn em yêu nhau trong sáng, làm gì có chuyện cởi áo ra! Với lại, chuyện tim nằm ở bên phải hay trái, em nghe thôi cũng biết mà!

_ Anh cứ tưởng cái đồ vô lương tâm nhà em lại không để ý mấy chuyện này chứ!

_ Mẹ, anh hai lại vậy rồi!

_ Aiya, hai đứa không cãi nhau là không được sao? Hạo Quân, đừng để ý, bọn nó đều như vậy suốt.

Thẩm Hạo Quân gật đầu, cười một cái rồi thôi! Lúc này Ngọc Cảnh Minh mới lên tiếng, không tiếc lời khen ngợi anh:

_ Hạo Quân, con đúng là rất giống với ba con. Tính cách ôn hòa lại rất giỏi trong việc kinh doanh. Trước kia không ai là không biết ba con, chỉ là ông ấy ra đi quá sớm, không thể thấy được sự thành công của con.

_ Ba, chuyện này cả con và mẹ đều không muốn. Nhưng số trời đã như vậy, con cũng không thể thay đổi nó.

_ Con hiểu chuyện như vậy là tốt. Hôm nay ở lại đây, ăn cùng gia đình một bữa cơm, sáng mai hẳn về.



Ngọc Chiêu Vân vừa nghe xong đã kinh ngạc đến nỗi rơi luôn miếng bánh trong tay. Vội nhìn ba mình, lên tiếng:

_ Ba, chuyện này...

_ Con nghe lời ba.

...

Trong phòng ngủ, Ngọc Chiêu Vân vừa tắm xong, đã nhìn thấy Thẩm Hạo Quân từ phòng Ngọc Trác Đông về.

Cô nhìn sang chiếc giường rộng lớn của mình, thản nhiên nói:

_ Anh ngủ thế nào! Nằm trong hay nằm ngoài?

_ Em cho anh ngủ trên giường sao?

_ Không thì sao? Em không tin anh lại dám giở trò. Anh hai em rất khó, trước khi làm lễ cưới, không được động phòng hoa chúc.

Thẩm Hạo Quân mỉm cười, sau đó từ từ đi đến giường, vừa định nằm xuống, đã bị cô gọi lại, căn dặn:

_ Anh phải ăn điểm tâm và uống sữa trước! Mẹ em cho người đem lên từ sớm rồi!

_ Anh không quen uống sữa.

_ Vậy anh đem ly sữa xuống nói với mẹ em, em không chịu trách nhiệm chuyện này!

Thẩm Hạo Quân từ từ đi đến ngồi cạnh Ngọc Chiêu Vân, nhìn cô chăm chú uống hết ly sữa, rồi nhàn rỗi ăn điểm tâm tối. Nhìn ly sữa cạn sạch trên bàn, anh lại cảm thấy ngán ngẫm.

Đây là lần đầu anh bị ép uống sữa thế này, càng không muốn nghĩ đến sau này ở lại đây nhiều ngày. Chỉ sợ cơ thể đầy múi của anh bị biến thành bụng mỡ.

Ngọc Chiêu Vân quan sát anh, vừa nhìn liền nhận ra suy nghĩ của anh, vội lên tiếng giải thích:

_ Sữa này uống vào sẽ không tăng cân, nó giúp anh có sức khỏe và tăng sức đề kháng. Sữa này do mẹ em nghiên cứu, sẽ không bị mập đâu!

_ Thật sao?

_ Anh nhìn em xem, đã mập đâu! Với lại, nó còn giúp da anh đẹp hơn, rất dễ uống. Mẹ em chỉ làm cho gia đình, không hề sản xuất ra bên ngoài.

Ngọc Chiêu Vân gật đầu chắc nịch, đút anh ngụm sữa đầu tiên, sau đó xem thử phản ứng của anh. Ai ngờ giây trước chê đến nhíu mày, giây sau lại phấn khởi uống cạn hết.

Cô mỉm cười thích thú, lên tiếng hỏi anh:

_ Có phải rất ngon không?

_ Phải, rất ngon. Nhưng khoan, trong này có vị rất lạ, còn có cơ thể phản ứng rất mạnh.

_ Nóng trong người phải không? Em cũng bị thế! Nhưng mấy ngày trước uống sữa thì không bị gì, bây giờ thấy nó hơi lạ.

Thẩm Hạo Quân ho nhẹ, vội tránh né cô xa một chút. Cố gắng giữ chút bình tĩnh, cũng không muốn nói cho cô biết về dấu hiệu khác lạ này!



Ngọc Chiêu Vân khó hiểu, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:

_ Hạo Quân, anh bị sao vậy? Mặt anh đỏ quá kìa? Có phải sốt rồi không? Em đi gọi cho mẹ, anh đợi em chút!

_ Ê, Vân Nhi, đừng...

Cạch...cạch...

Cánh cửa phòng bị khóa chặt từ bên ngoài, Ngọc Chiêu Vân khó khăn muốn mở ra, nhưng càng vặn thì chỉ càng đau tay. Cô quay lại vào trong, nhìn anh nói:

_ Ai khóa cửa rồi! Anh đợi em điện thoại. Hả, đường dây bị cắt mất rồi, chuyện gì xảy ra thế này? Sao phòng lại nóng vậy? Máy lạnh bị hư rồi sao?

_ Vân Nhi, trong sữa có thuốc.

_ Thuốc? Xuân dược?

Thẩm Hạo Quân gật đầu, hai tay cố gắng đưa ra cửa sổ để tìm chút gió lạnh. Trong đầu liền nhớ đến phòng tắm, hai chân chạy nhanh đến, nhưng rồi lại ngừng lại trước cửa phòng.

Anh từ từ quay lại, nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, khó khăn mở miệng hỏi:

_ Vân Nhi, sao cửa phòng tắm cũng khóa luôn rồi?

_ Em có thói quen, sau khi tắm là khoá cửa lại. Đặt mặc định sáng sáu giờ mới mở được!

_ Như vậy phải làm sao? Ban công cũng không mở được, cửa phòng cũng bị khóa. Chúng ta chết chắc rồi!

Ngọc Chiêu Vân ngồi vào một góc ít có máy lạnh đưa tới, cố gắng hít thở khí lạnh nơi này! Với tay lấy luôn cái điều khiển, vừa định hạ nhiệt độ xuống, phía sau đã bị Thẩm Hạo Quân kéo lại, đè cô xuống sàn.

Ngọc Chiêu Vân không kịp phản ứng, đã bị anh hôn mạnh lên môi, hoàn toàn đã bị thuốc xâm chiếm lí trí. Cô đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng hành động này đã bị anh bắt được, kéo lên đỉnh đầu mà giam chặt.

Ngọc Chiêu Vân đã thật sự bị thuốc ngấm vào, từ từ triền miên theo nụ hôn mạnh bạo của anh. Thẩm Hạo Quân luồn tay vào trong áo, tìm kiếm thứ đang ưỡn lên kia!

Cả hai đã hoàn toàn bị dục vọng xâm chiếm, cũng không xem thử đối phương là vì mục đích gì mà kết hôn. Chuyện này nằm ngoài dự liệu, họ cũng không có ý nghi ngờ gia đình mình!

Nhưng giờ chuyện lại xảy ra, có không nghi ngờ cũng không được!


...


Thẩm Hạo Quân luyến tiếc buông đôi môi cô ra, từ từ đi xuống cằm, cổ rồi xương quai xanh. Anh mút mạnh nơi đó, để lại dấu đỏ chói mắt.


Anh dùng chút lí trí của mình, cúi người sát bên tai cô, khẽ hỏi:


_ Vân Nhi, em có muốn?


_ Ưm...


Cô bây giờ sao có thể nghe được lời anh nói là gì? Tác dụng của thuốc quá mạnh, khiến cô đã mất lí trí, trực tiếp kéo anh xuống mà hôn sâu.


Thẩm Hạo Quân cũng không có ý định cưỡng ép cô, là do cô muốn anh vào lúc này! Nên cho dù có trách thì trách người đã bỏ thuốc. Chính anh cũng không muốn chuyện này xảy ra sớm như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK