Vũ Linh Hoa hốt hoảng khi bị mọi người chỉ trích như vậy, nhất thời lại nổi cơn thịnh nộ, muốn mắng chửi những người ở đây!
Ngọc Chiêu Vân đi đến, bình tĩnh đứng trước mặt Vũ Linh Hoa, không kiêu ngạo, không lạnh lùng, cũng không khinh thường nữa! Chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:
_ Vũ Linh Hoa, có những chuyện, cô không hiểu cũng phải chấp nhận nó. Tôi không biết người cô yêu là Thẩm Hạo Quân hay là một người nào đó giống anh ấy! Nhưng tôi có thể khẳng định với cô một điều, Thẩm Hạo Quân và Vũ Linh Hoa chưa từng nảy sinh tình cảm.
Vũ Linh Hoa nhìn thẳng vào mắt của Ngọc Chiêu Vân, cơn tức giận cũng đã vơi đi! Đưa mắt nhìn những người xung quanh, rồi nhìn vào ánh mắt đầy sự xa lạ của Thẩm Hạo Quân.
Bây giờ Vũ Linh Hoa mới biết, Thẩm Hạo Quân mà cô ta biết, chắc chắn không phải người đang đứng ở đây! Thẩm Hạo Quân mà cô ta biết, vừa bá đạo vừa dịu dàng, trong lời nói ra cũng có vài phần giễu cợt, nhưng là hướng về phía cô ta.
Vũ Linh Hoa bật cười, tự chế giễu bản thân, quay người đi mất!
_ Thế hoá ra, tôi mới là kẻ dư thừa sao? Vậy Thẩm Hạo Quân mà tôi biết, rốt cuộc là đang ở đâu?
Ngọc Chiêu Vân quay lại nhìn Thẩm Hạo Quân, thở dài chán nản, nhỏ giọng nói:
_ Thẩm Hạo Quân thật quá đáng!
_ Rất quá đáng, còn đi dụ dỗ con gái nhà người ta, không xứng đáng làm đàn ông.
_ Khụ khụ... Vân Nhi, chúng ta về thôi!
Thẩm Hạo Quân liếc xéo Thời Đình, sau đó kéo tay Ngọc Chiêu Vân đi mất! Thẩm Tịch Y, Ngọc Trác Đông và cả Dương Như Ý, chẳng hiểu họ đang nói chuyện gì! Lại mờ ám như vậy!
...
Sáng hôm sau, tin tức siêu mẫu Vũ Linh Hoa có ý đồ chia rẽ vợ chồng Thẩm Hạo Quân, đã được đăng đầy trên các trang báo nổi tiếng. Chị Châu cố gắng chặn tin lại, nhưng hoàn toàn vô ích. Nó như nước lũ, chạy dài và không có điểm dừng.
Các hợp đồng và tài nguyên của Vũ Linh Hoa, cứ vậy mà tan biến. Cái danh siêu mẫu quốc tế, lại biến thành "trà xanh quốc tế". Tất cả đều sụp đổ sau một đêm.
Nếu không có sự xuất hiện của Thẩm Hạo Khanh, có lẽ Vũ Linh Hoa đã và đang đứng trên đỉnh của vinh quang. Một cô gái chỉ mới hai tám tuổi, lại vì một người đàn ông dụ dỗ, đã biến bản thân thành con người mà trước kia mình ghét nhất!
Tình yêu chưa bao giờ có lỗi, chỉ là người mà Vũ Linh Hoa yêu, lại chính là người mà Thẩm gia cho là tội đồ, không bao giờ muốn xuất hiện nữa!
Chỉ tiếc cho một cô gái như cô ta, sự nghiệp và danh vọng, phút chốc đã không còn. Nó có thể để lại một bóng ma tâm lý, cho đến khi hoàn toàn có người thay thế!
...
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, vậy mà Ngọc Chiêu Vân vẫn còn say giấc trong chăn. Thẩm Hạo Quân cũng không gọi cô dậy, mặc kệ cô muốn ngủ khi nào thức thì thức.
Anh ngồi bên cạnh cô xem phim hành động. Đến đoạn gây cấn, tiếng bom nổ quá lớn, khiến Ngọc Chiêu Vân giật mình tỉnh giấc. Mơ màng nhìn sang Thẩm Hạo Quân, giọng chưa tỉnh ngủ, hỏi:
_ Chuyện gì vậy? Cái gì vừa nổ, rất to.
_ Trong điện thoại, anh đang xem phim. Em giật mình sao?
_ Đã mấy giờ rồi? Em đói.
_ Hơn mười một giờ!
Ngọc Chiêu Vân chỉ "ừm" một tiếng rồi quay mặt đi nơi khác, tiếp tục ngủ. Thẩm Hạo Quân đặt máy tính bảng sang một bên, xuống giường rồi ra khỏi phòng ngủ.
Anh xuống nhà tìm người làm, chẳng thấy bóng dáng ai ở quanh phòng khách. Anh đi vòng vào phòng bếp, lục tìm trong tủ lạnh một vài thứ, rồi bắt tay vào nấu nướng.
Người làm đang nghỉ trưa dưới nhà, nghe tiếng động bên trên phòng bếp, dì La vội chạy lên. Vừa nhìn thấy Thẩm Hạo Quân, bà đã đi đến, nhẹ nhàng hỏi:
_ Thiếu gia, cậu muốn ăn gì sao? Hay là để tôi nấu cho.
_ Không cần, tôi nấu một ít cho Vân Nhi, dì xuống dưới nghỉ ngơi đi!
_ Thiếu phu nhân thật là có phúc, cậu cũng cưng chiều cô ấy! Đúng là, trời sinh một cặp, đẹp đôi thật đó!
_ Vân Nhi làm việc mệt mỏi, nên ngủ hơi nhiều. Thường ngày rất hay dạy đúng giờ!
Dì La nhìn nét mặt cưng chiều của Thẩm Hạo Quân, khi nhắc đến Ngọc Chiêu Vân. Bà mỉm cười hiền hậu, từ từ đi vào phụ anh, vui vẻ nói:
_ Tôi biết mà! Hai người đều có công việc riêng, bận rộn suốt, thời gian ăn uống cũng không có. Thiếu phu nhân lại là phụ nữ, gánh vác việc giang sơn, đúng là không dễ dàng gì!
_ Phải chi Vân Nhi như mẹ tôi, có thể sống an nhàn, vô ưu vô lo, để ba tôi nuôi. Chứ như Vân Nhi bây giờ, công việc có khi còn nhiều hơn cả tôi!
Thẩm Hạo Quân từng nghĩ, sẽ cho cô cuộc sống mà bao người phụ nữ đều muốn, chẳng hạn như Lâm Chân. Thẩm Trạng Đình khi trước, cưng chiều bà hết mực, đến con cái cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Nhưng Vân Nhi bây giờ, công việc ổn định, danh tiếng và sự nghiệp đều có thể nắm bắt được! Chỉ là, anh lại muốn cô thích làm gì thì làm! Chỉ cần cô khi mệt mỏi, quay về lại trong vòng tay anh, như thế cũng quá đủ rồi!
_ Dì để cái này vào nồi, hầm thêm mười phút nữa! Tôi lên gọi Vân Nhi, dì bày ra bàn giúp tôi luôn nha!
_ Được, cậu đi đi, tôi canh cho.
Thẩm Hạo Quân sải bước dài đi lên lầu, vào phòng vẫn thấy thân hình nhỏ nhắn nằm gọn trong chăn. Anh nhẹ nhàng đi đến, lay lay người cô, khẽ gọi:
_ Bà xã, dậy thôi! Bụng đánh trống gọi em rồi!
_ Ưm, em mở mắt không nổi.
_ Do đói đó, dậy ăn chút gì đó, sẽ không buồn ngủ nữa! Ngoan, nghe lời nào!
Ngọc Chiêu Vân từ từ mở mắt, nhìn anh một lúc lâu, rồi đưa tay lên chỉ vào mũi anh, nhỏ giọng nói:
_ Mũi anh cao quá, rất đẹp.
_ Rất đẹp sao? Bà xã cũng rất đẹp, đi thôi, anh bế em đi rửa mặt.
_ Ông xã, sao em lại ngủ đến không dậy được vậy? Có phải bị gì rồi không?
_ Ăn rồi đến bệnh viện khám tổng quát, cho bà xã yên tâm.
_ Chắc không có gì, hay là đừng đi!
_ Nhiều lời, mau rửa mặt thôi!
Tiếng nói vọng ra từ phòng tắm, cứ thế một người hỏi một người trả lời. Thời gian đã trôi qua hơn mười lăm phút, cả hai mới từ từ đi ra.
Ngọc Chiêu Vân lại ngáp ngắn ngáp dài, dụi dụi mắt muốn ngã lưng xuống giường. Thẩm Hạo Quân nhanh tay hơn, kéo cô ra khỏi phòng.
Cảm giác khác lạ này, Ngọc Chiêu Vân chưa từng trải qua, cũng chưa từng ngủ đến mười hai giờ trưa như vậy!
Anh kéo cô ngồi vào ghế, cầm bát canh nóng hổi, thổi qua một lượt rồi mới đưa đến trước mặt cô, cưng chiều bảo:
_ Mau ăn đi, là anh làm đấy!
_ Thật sao? Em đã bao giờ thấy anh nấu ăn đâu?
_ Không thấy liền bảo anh không biết sao? Anh giỏi hơn cả em.
Ngọc Chiêu Vân húp vội muỗng canh, sau đó nhanh chóng hỏi lại anh:
_ Anh giỏi hơn em luôn sao?
_ Tất nhiên.
_ Nhưng em không biết nấu ăn.
Thẩm Hạo Quân ngơ ngác, có phải anh đánh giá cao Ngọc Chiêu Vân rồi không? Hoá ra, không phải người phụ nữ nào cũng giỏi tất cả các công việc.
Thẩm Hạo Quân nhìn biểu cảm của Ngọc Chiêu Vân, mong chờ cảm nhận của cô. Cô cũng không phải người biết nói dối, cũng không giỏi nói giảm nói tránh, nên lên tiếng đánh giá sự thật!
_ Thật ra thì, theo hai mươi bốn năm kinh nghiệm ăn uống của em, thì canh này nó thiếu một chút ngọt.
_ Thiếu ngọt sao?
_ Phải! Anh thêm tí đường, sẽ thấy ngon hơn.
_ Anh có cách.
Ngọc Chiêu Vân nhìn anh, mong chờ cái cách mà Thẩm Hạo Quân vừa nói. Chỉ thấy anh kéo ghế cô lại gần anh, rồi ôm lấy cô mà hôn mạnh vào môi.
Ngọc Chiêu Vân kinh ngạc, vội vàng đẩy anh ra, chỉ sợ người làm nhìn thấy, cô lại không biết giấu mặt vào đâu! Nhưng càng đẩy anh càng giữ chặt và hôn mạnh hơn.
Qua một lúc anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, đụng trán với cô, anh nhỏ giọng hỏi:
_ Thế bây giờ đã ngọt hơn chưa?
Ngọc Chiêu Vân bật cười, không ngờ anh lại nghĩ ra cái cách này! Nhưng cô lại thấy vui, vì anh luôn khiến cô phải cười.