Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1702

Lục Vũ Lý giơ tay lên muốn đấm thẳng nhóc này, nhưng lại bị Lục Vũ Tuấn trốn nhanh như cá chạch luồn đi.

“Lục Vũ Tuấn, anh hai cậu buồn chán thì buồn chán đấy, hay là để Tương Trúc đi trò vòng quay với chúng ta nhé?”

Nói rồi cậu giả bộ đi về phía trước một bước.

Lục Vũ Tuấn căng thẳng xoay người lại, chạy hai bước dài đã đến bên cạnh Hàn Tương Trúc, kéo cô ấy chạy đi một mạch: “Tương Trúc, chạy mau!”

Lục Vũ Lý nhìn bóng lưng hai người bọn họ chạy trốn dưới ánh mặt trời, cười tươi nói: “Tam Bảo, em sợ cái gì chứ? Anh hai không có hứng thú gì với Tương Trúc mài”

Sau khi nói xong, cậu thở dài một hơi, xoay người đi lang thang chán nản đi một vòng trong công viên giải trí.

Những người xung quanh tới đây phần lớn đều là đi cùng với bạn bè đến chơi, chỉ có cậu là đi một mình Cậu dạo qua một vòng, ngồi lên một chuyến tàu lượn siêu tốc, cảm thấy rất buồn chán, cho nên quyết định về nhà tìm bọn Ngũ Bảo lập tổ chơi game.

Nhân tiện bảo Tiểu Bạng Lục làm món sườn xào chua ngọt cho cậu, tên nhóc này gần đây rất có hứng thú với việc vào bếp nấu ăn, tài nghệ nấu nướng cũng tăng lên nhanh chóng!

Đang đi về! Cậu chợt nhìn thấy phía trước có rất nhiều người xung quanh lối vào của một sân chơi trẻ em, dường như còn có tiếng của trẻ con đang khóc.

“Nói, sao mày lại đánh con trai tao!”

Giọng của một người đàn ông rất kiêu ngạo vang lên.

“Không có, em trai cháu không có anh con trai chú, là con trai của chú vừa lên đã cướp đồ chơi của em trai cháu chứ, em trai cháu không đưa, lúc hai đứa đang tranh nhau đồ chơi thì con trai chú mới không cẩn thận ngã xuống mà thôi!”

Giọng một cô gái lanh lảnh vang lên! Chính em trai mày đẩy con trai tao, hại con trai tao bị ngã xuống dưới. Mày nhìn xem cục u trên đầu nó đi, †ao nói cho mày biết, hôm nay tao cũng phải đẩy ngã cho đầu em trai mày có cục u y như thế mới được, không thì tao quá có lỗi với con trai tao rồi!”

Giọng người đàn ông không nói lý lại vang lên!

“Sao con người chú lại không nói lý thế chứ? Nhiều người ở đây đều có thể nhìn thấy. Rõ ràng là con trai chú làm sai trước! Dựa vào cái gì mà chú đòi đẩy em trai tôi ngã! Chú buông tay ra, cứu cháu với!”

Sau đó là tiếng khóc của đứa bé trai vì quá sợ hãi vang lên.

Cặp lông mày sắc nét của Lục Vũ Lý bất giác khẽ nhướng lên, tại sao giọng của cô gái này nghe giống của Bạch Ức Chi thế nhỉ?

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cậu khẽ híp lại, sau đó bước nhanh đến chen vào trong đám người.

Trong đám người kia, người đang tranh cãi với người đàn ông kia chính là Bạch Ức Chi.

Vào kỳ nghỉ lễ dài ngày của tháng mười một, dì nhỏ của cô ấy đưa con trai đến Hà Thành chơi.

Thằng nhóc này năm này sáu tuổi, nghịch ngợm đáng yêu, trắng trẻo mũm mĩm.

Hôm nay, mẹ và dì nhỏ cô ấy đi đến nhà bạn bè chơi, tên nhóc này thấy ở nhà quá buồn chán nên cô ấy mới đưa nó đến công viên giải trí chơi.

Hai người cùng nhau chơi rất vui vẻ. Cô còn mua cho Tân Lạc một cái máy bay đồ chơi nữa.

Vừa nấy Tân Lạc lại nhìn thấy khi trò chơi trẻ em ở bên này, mặt mày hứng khởi kéo cô ấy đến đây, lúc cô ấy đang chuẩn bị mua vé để đi vào thì từ bên ngoài khu trò chơi đột nhiên từ đâu chạy ra một thằng nhóc cũng trạc tuổi Tân Lạc.

Lúc thằng nhóc đó xông tới cũng chẳng nào năng gì, trực tiếp đưa tay cưới lấy cái máy bay đồ chơi trong tay của Tân Lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK