Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1380

 

Các bác sĩ trong phòng cấp cứu đang chuẩn bị kiểu tra cho Lục Vũ Bách, Lục Vũ Bách khóc đến nổi thấu trời thấu đất, ông ta vốn dĩ là không nghe rõ bên kia đang nói gì.

 

“Alo, cậu đang nói gì đấy, lớn tiếng chút, tôi nghe không rõ” Âm thanh của giám đốc phòng bảo vệ không nâng cao lên một chút.

 

Bác sĩ nhíu nhíu mày: “Ông hãy ra ngoài nghe điện thoại đi, anh đang làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi đấy”

 

Giám đốc phòng bảo an gật đầu nói: “Xin lỗi, xin lỗi nhé” Sau đó lui về phía cửa.

 

Sau khi ra khỏi cửa thì ông ta mới nghe rõ được những gì mà cấp dưới nói, trước mắt bỗng nhiên tối sâm, xém chút nữa đã ngã sấp xuống mặt đất.

 

“Cậu, cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Giám đốc phòng bảo vệ vịn lấy vách tường bệnh viện, từ từ ngồi xuống ghế.

 

Mấy vị cậu chủ nhỏ nhà họ Lục này có thù với ông ta sao? Tại sao lại muốn chạy ra bên ngoài?

 

Sau khi hít sâu vài ngụm không khí, ông ta mới lấy lại bình tĩnh: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại nói cho tổng giám đốc Lục biết.

 

Sau khi nói xong, ngón tay ông ta run rẩy bấm số điện thoại của thư ký Lục Khải Vũ, sau đó đem tất cả mọi chuyện vừa rồi nói tóm tắt lại một lần.

 

Lục Khải Vũ đang họp, nhìn thấy thư ký Dương Khánh hớt ha hớt hải chạy vào, anh nhíu mày.

 

“Dương Khánh, chuyện gì vậy?”

 

Dương Khánh nói thì thầm vài câu vào tai anh, sắc mặt Lục Khải Vũ bỗng nhiên nhanh chóng thay đổi, trực tiếp bỏ lại mấy giám đốc chi nhánh, quay người liền xông ra ngoài.

 

Mấy tên nhóc con nghịch ngợm này! Xem anh trở về làm sao dạy dỗ bọn nó!

 

Tại khoa chỉnh hình ở bệnh viện, sau khi giám đốc phòng bảo vệ gọi cho Dương Khánh xong thì mỏi mệt ngồi liệt trên ghế.

 

Xem ra không bao lâu nữa, chức vụ giám đốc phòng bảo vệ này của ông ta sẽ không giữ được nữa.

 

Mấy cậu chủ nhỏ nhà họ Lục thật đúng là biết cách gây chuyện quá mà!

 

Ông ta đi lại gần gian phòng mà Lục Vũ Bách vừa mới vào kiểm tra, đôi mắt đến cả chớp cũng không dám chớp một cái, sợ Lục Vũ Bách lại làm ra thêm chuyện gì nữa.

 

Thế nhưng đợi đến hơn nữa ngày trời lại chỉ thấy có một bệnh nhân khác bước vào trong.

 

Ông ta hơi nghi ngờ đẩy cửa đi vào thì chỉ nhìn thấy có bác sĩ ngồi đó, không thấy bóng dáng Lục Vũ Bách đâu cả.

 

“Bác, bác sĩ, người, người đâu rồi, cậu bé bị gãy xương mà tôi vừa ôm vào đâu!” Giám đốc phòng bảo vệ cảm thấy như trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Đám bé gấu nhà tổng giám đốc Lục thật sự là quá biết dày vò người khác mài!

 

Bác sĩ nghi hoặc nhìn ông ta một cái: “Đứa trẻ đó chẳng có tổn thương gì cả, đã đi lâu rồi, vừa rồi không phải cậu nhóc đó còn đi ra ngoài tìm ông sao? Ông không nhìn thấy nó sao?”

 

Giám đốc phòng bảo vệ vịn tường lui ra, hồi tưởng lại một chút, chắc là nhân lúc ông ta vừa gọi điện thoại thì cậu nhóc liền trốn đi mất.

 

Ông ta lại run rẩy một lần nữa gọi điện thoại cho thư ký Dương Khánh, đem những chuyện vừa xảy ra ở bệnh viện nói lại một lần.

 

Dương Khánh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của tổng giám đốc bên cạnh, nuốt nước miếng một cái: “Ờm, tổng giám đốc Lục à, vừa rồi giám đốc phòng bảo vệ của khu cư xá Ánh Trăng mới gọi tới, nói, cậu Sáu vừa trốn ra khỏi bệnh viện rồi”

 

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lục Khải Vũ hiện ra một chút giận dữ: “Nói như vậy, việ Những mà đám nhóc này cuối cùng là đang muốn làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK