Chương 1294
Chỉ trong thời gian vài tháng mà bố con Ngô Duy Khánh đã vơ vét được hơn ba mươi lăm tỷ đồng từ đài truyền hình Nguyệt Tú.
Cuối cùng đại hội cổ đông đưa ra quyết định cách chức tổng giám đốc đài truyền hình Nguyệt Tú của Ngô Chính Quang và một lần nữa cất nhắc Lục Khải Dã lên làm Tổng giám đốc của đài truyền hình Nguyệt Tú.
Đồng thời cũng đề nghị cách chức Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn nhà họ Lục của Ngô Duy Khánh.
Ngô Chính Quang, đứa con trai duy nhất của Ngô Duy Khánh, bây giờ đang bị tập đoàn nhà họ Lục truy tố với nhiều tội danh. Sau khi điều tra xong ước tính anh ta sẽ phải ngồi tù hai mươi năm.
Vì để cứu con trai mà Ngô Duy Khánh đã bán hết của cải trong nhà để đổi lấy tiền mặt, bán cả mười phần trăm cổ phần còn lại trong tập đoàn nhà họ Lục. Một phần dùng để bù vào tiền còn thiếu nợ và nộp tiền phạt, một phần là để bồi thường cho những minh tinh nhỏ tuổi đã bị Ngô Chính Quang ức hiếp. Số tiền nhỏ còn lại dùng để chạy quan hệ, nghĩ cách giảm án cho Ngô Chính Quang.
Sau hơn hai mươi ngày cư dân mạng xôn xao bàn luận và nhiều lần xét xử tại tòa án, cuối cùng Ngô Chính Quang bị kết án mười hai năm tù.
Nhà họ Hoàng bị thiệt hại nặng nề và hoàn toàn bị đá ra khỏi tập đoàn nhà họ Lục.
Ngô Duy Khánh đã ngoài sáu mươi tuổi, sau khi nghe con trai bị kết án thì cuối cùng không chịu đựng nổi mà ngã thẳng xuống đất. Sau khi được cấp cứu ở bệnh viện, ông ta bị đột quy và liệt nửa người.
Anh em Lục Khải Vũ đã thắng lớn trong cuộc tranh đấu này.
Ngay buổi tối hôm đó, chị Bình và Thiên Nam đã hẹn Khải Dã ra ngoài để bàn bạc chuyện cưới hỏi.
Lục Khải Dã đã chạy thẳng đến khu Ánh Trăng để gặp Lục Khải Vũ.
“Anh à, sự việc cũng đã kết thúc rồi, bố con Ngô Chính Quang cũng đã gặp báo ứng và bị trừng phạt thích đáng rồi, dù sao thì anh cũng nên nói cho em biết Cửu Nhạ đang ở đâu chứ?”
“Còn nữa, chị Bình vừa mới gọi điện thoại hẹn em ra để bàn bạc hôn sự, anh đi thay em đi, bây giờ em nhìn thấy cái cô Thiên Nam kia liền cảm thấy không thoải mái”
“Anh đi thay em sao? Lục Khải Dã, đầu óc em có phải bị con lừa đá đi mất rồi không? Người Thiên Nam muốn gả cho là em chứ không phải anh” Lục Khải Vũ cao giọng, anh vô cùng không hài lòng với việc em trai mình làm lá chắn cho chuyện này.
Lục Khải Dã nhảy dựng lên, chỉ tay vào Lục Khải Vũ rồi hét lớn: “Anh, không ngờ anh lại là người như vậy. Có phải anh muốn qua cầu rút ván không? Vợ chồng nhà anh chị tốt thật đấy. Đêm nào cũng nằm ôm nhau anh anh em em vậy còn em thì sao? Vợ của em đâu? Con của em đâu?
Đã hơn hai mươi ngày em không được gặp Cửu Nhạ rồi”
Cậu hai nhà họ Lục sau khi nói xong, vẻ mặt đầy oan ức.
Mấy bé Bảo vừa đúng lúc tan học nghe thấy được cuộc trò chuyện giữa những người lớn.
Đại Bảo Lục Minh Húc nhìn bố của mình: “Bố, chuyện này là bố không đúng. Chú hai nói như thế nào thì cũng là em trai ruột của bố. Tuy rằng chú ấy không đủ thông minh, luôn luôn bị người ta gài bây và gây họa. Nhưng biểu hiện lần này cũng coi như là cực kỳ tốt rồi. Bố nên giúp chú ấy. “
Mặc dù Lục Minh Húc đang nói giúp cậu hai nhà họ Lục, nhưng những lời này lọt vào tai của cậu hai nhà họ Lục lại vô cùng thấy chướng tai.
“Đại Bảo, sao cháu lại nói như vậy? Cái gì mà bảo cậu không đủ thông minh và luôn bị người khác gài bãy? Cậu là bị bố của mấy đứa gài bẫy, được chưa? Bố của mấy đứa lòng dạ xấu xa đến nhường nào, cũng không phải cháu không biết!”
Lục Minh Húc nặng nề thở dài một hơi: “Chú hai, cháu đây là đang nói giúp cho cậu, cậu nghe không hiểu sao? Nếu đã như thế, vậy thì cậu tự mình xem mà lo liệu đi!”
Sau khi nói xong, cậu bé ngoắc tay với mấy đứa em trai: “Chúng ta đi thôi, chú hai hoàn toàn không cần chúng tôi giúp đỡ”
Lục Tấn Khang lắc đầu, đâm chọc không thương tiếc: “Chú hai, cậu thật là ngu ngốc!”