Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1042

 

Ngoài ra, Vũ Tuệ và ba cô em gái đáng yêu hóa ra là em gái ruột của cậu bé, những cậu nhóc kiêu ngạo như Lục Minh Húc lại là anh em ruột của cậu

 

Chẳng trách, mẹ Mạc Tình luôn đối xử lạnh nhạt với cậu, thì ra hai người họ không phải là mẹ con. Cậu vốn dĩ không phải là con trai bà ta mang thai mười tháng sinh ra.

 

Vì thế mới không có cảm giác thân thiết kết nối giữa hai mẹ con.

 

Ông trời ơi, nếu đây là chỉ là giấc mơ thì xin đừng để cậu tỉnh lại.

 

“Vũ Lý à, con làm sao vậy?” Mạc Hân Hy nhìn thấy thằng bé ngơ ngác đứng đó, cô có chút lo lắng hỏi.

 

“Dì ơi, dì, dì nói thật chứ? Dì thực sự là mẹ của con à, dì bằng lòng cùng con đi xét nghiệm ADN?” Mạc Vũ Lý cảm thấy hơi khó tin.

 

Người bị trói trên cột bị tảng lờ từ nãy đến giờ, Lục Khải Vũ lên tiếng: “Vũ Lý à, chúng ta thật sự là bố mẹ ruột của con, có thể đi xét nghiệm ADN với con bất cứ lúc nào”

 

Bắt gặp nét mặt chân thành của hai người họ và ánh mắt tràn ngập yêu thương chỉ có bố mẹ mới có.

 

Mạc Vũ Lý tin Mạc Hân Hy chính là mẹ ruột của cậu bé.

 

Cậu ta kích động nhào vào lòng Mạc Hân Hy khóc rống lên: “Mẹ, mẹ ơi, sao giờ này mẹ mới đến tìm con? Sao mẹ không tới tìm con sớm một chút, mẹ có biết những năm qua con đã chịu bao nhiêu ấm ức không?”

 

Mạc Hân Hy cũng khóc lên, cô ôm chặt Mạc Vũ Lý, giọng đầy tự trách: “Xin lõi Vũ Lý, là mẹ không tốt, mẹ không bảo vệ tốt các con”“

 

Hai mẹ con nhận nhau xong đều vui sướng mà khóc, Mạc Hân Hy ôm con, luyến tiếc không buông nổi tay.

 

Lục Khải Vũ còn bị trói bên cạnh lại bị hai mẹ con quên béng sau đầu.

 

Lục Khải Vũ sốt ruột hô: “Bà xã, Vũ Lý, đừng khóc nữa, mau đến cởi đây thừng cho anh với.”

 

Anh cũng muốn ôm đứa con trai dáng vẻ yêu nghiệt trông như yêu tinh của mình một cái có được không hả?

 

Anh vừa kêu như thế, Mạc Hân Hy và Mạc Vũ Lý mới nhớ anh còn đang bị trói!

 

Mạc Hân Hy đứng lên, hai mẹ con quệt nước mắt rồi đi tới trước mặt Lục Khải Vũ, muốn giúp anh cởi dây thừng.

 

Nhưng vừa chạm tay đến sợi dây lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.

 

Mạc Hân Hy nhanh chóng quyết định: “Vũ Lý, mau đứng lại chỗ cái cọc gỗ kia đi”

 

Cô dùng tốc độ nhanh nhất kéo Mạc Vũ Lý đến nơi vừa trói cậu, cầm dây thừng trên đất lên buộc con vào, nhưng nút thắt đằng sau rất lỏng.

 

Sau đó cô lại chạy nhanh lại chỗ cũ của mình, nắm chặt cây bút bi Tấn Khang cho cô.

 

Làm xong mọi chuyện thì cửa cũng bị người đẩy ra.

 

Hai bảo vệ dẫn theo một người đàn ông mang gầy yếu đeo mặt nạ, đi đứng có vẻ không linh hoạt đi vào.

 

“Ngay cả đi đường còn thành vấn đề mà cũng dám trộn lẫn vào tiệc nhà họ Mộ à? Ở trong này ngoan ngoãn đợi đi, chờ tiệc chấm dứt, nếu gia chủ tâm trạng vui vẻ có khi còn tha cho anh một đường sống.”

 

Có lẽ là vì người mang mặt nạ quá yếu, bảo vệ cũng không trói đối phương, chỉ đẩy ngã trên mặt đất, khóa cửa rời đi.

 

Xác định bảo vệ đã rời khỏi, Mạc Hân Hy vội vàng cởi dây thừng trên người mình.

 

Tiếp đó cô chạy tới sau lưng Lục Khải Vũ, nhanh chóng cởi dây thừng cho anh.

 

“Vũ Lý, mau đến đây” Mạc Vũ Lý cũng đã khôi phục tự do, Lục Khải Vũ kéo cậu vào lòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK