Chương 1407
Bởi vì khu thắng cảnh La Trại Câu vừa mới phát triển, cây ăn quả cũng vừa mới trồng, cho nên bây giờ hoàn toàn không có cách nào để tiến hành tuyên truyền trên quy mô lớn được. Nếu không có điểm bán hàng và những nơi hấp dẫn người tới, việc kinh doanh chắc chắn không thể nào thực hiện được.
Bọn họ có kế hoạch xây dựng một số ngôi nhà gỗ đặc biệt, nhà tre, nhà trên cây và các homestay khác xung quanh của khách sạn nghỉ dưỡng, tùy thuộc vào địa hình. Sau đó, ở chung quanh, có thể trồng các loại thực vật nhanh chóng nở hoa để tạo thành biển hoa.
Hình thành điểm bán hàng có thể quảng cáo được trong thời gian ngắn nhất có thể.
Lục Khải Vũ cảm thấy ý tưởng của La Đức Tín rất tốt, khách sạn cách sông Bạch Mã khoảng một ngàn mét, chung quanh là một khu vực đất trống cao cao thấp thấp rộng lớn, bởi vì nguyên nhân xây dựng khách sạn, nên những nơi này hiện đang bị bỏ trống.
Nếu mời các nhà thiết kế cảnh quan chuyên nghiệp đến, tiến hành tạo ra một thiết kế độc đáo và khéo léo, sau đó để cho Khải Dã gửi một số ngôi sao đến sống một đêm ở đây, nơi này có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ trở thành một địa điểm check-in nổi tiếng trên mạng của Hà Thành.
Lúc này Lục Khải Vũ đã có phần thay đổi cách nhìn với La Đức Tín.
Hai người vừa mới đàm phán thỏa đáng xong, liền nghe được tiếng Diệp Minh Quân kêu la ở bên ngoài.
Lúc Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đi ra tới nơi, đã nhìn thấy đám con trai của anh đã vây xung quanh Diệp Minh Quân, đang chuẩn bị đi lên đánh hội đồng người ta!
“Khụ khụ, Đại Bảo! Các con đang chơi gì vậy?” Anh ho khẽ mấy tiếng.
Mấy thằng nhóc kia ngẩng đầu lên nhìn thấy ba mẹ, thì tất cả mọi ò lập tức ngoan ngoãn lui trở về.
mới vừa nãy người này đứng trước cửa nhà dì Vương Kỳ, lén lén lút lút, còn đụng ngã Lục Bảo nữa!” Lục Minh Húc đi lên giải thích.
Diệp Minh Quân vội vàng xoay người cười nịnh nọt đến trước mặt mấy người Lục Khải Vũ: “Tổng giám đốc Lục, hiểu lầm, đều là hiểu lâm đó, tôi đến tìm con gái tôi, không cẩn thận đụng phải cậu chủ nhỏ mà thôi!”
“Con gái?” Ánh mắt Lục Khải Vũ lướt qua sân nhà Vương Kỳ một lần, cuối cùng dừng lại trên người Lục Tấn Khang đang ở gần xích đu.
Lúc này con trai của anh đang nắm tay con gái nhà người ta, giấu con gái nhà người ta ở phía sau mà che chở!
Huyệt thái dương của Lục Khải Vũ lại đau lên, tiểu tử thối này, bình thường lúc nào cũng có bề ngoài lạnh nhạt, cũng đâu có thấy nó nhiệt tình với ba cô em gái ruột thịt của nó như vậy đâu, như vậy là trúng bùa mê thuốc lú gì mà kéo con gái nhà người khác không chịu buông tay.
Lúc này mới bao nhiêu tuổi chứ, cứ không bớt lo được chút nào.
“Ngũ Bảo, lại đây!” Chỉ có điều, ở trước mặt người ngoài thì anh vẫn phải giữ mặt mũi cho con trai mình.
Lúc này Lục Tấn Khang mới kéo Diệp Bảo Châu đi tới trước mặt anh: Ƒ “Ngũ Bảo, bố của em gái này đến đón em ấy về nhà rồi!” Anh nhẹ nhàng nhắc nhở con trai mình.
“Vâng!” Lục Tấn Khang thản nhiên trả lời, thế nhưng lại không hề buông tay Bảo Châu ra.
Lục Khải Vũ nhíu mày: “Ý con là sao?”
Thằng nhóc này không phải là không muốn trả lại con gái cho người †a chứ! Mặc dù cô bé này trông mềm mại và đáng yêu. Nhưng mà, đây là một con người, không phải là một con vật cưng nhỏ, có thể tùy tiện bế về nhà là được.
Lục Tấn Khang ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của anh: “Bố, sau khi Bảo Châu về nhà sẽ bị người ta ức hiếp, con không thể để em ấy đi được”
Lúc này Lục Khải Vũ rất tức giận muốn mảng người khác, chỉ có điều, anh vân cố gắng khống chế cảm xúc của mình lại, có người ngoài ở đây, phải giữ lại mặt mũi cho con trai: “Vậy con muốn thế nào?”
Thật ra trong lòng người cha già là anh đã âm thầm gào thét: Lục Tấn Khang, con không chịu để cho người ta đi, con và người ta có quan hệ gì, con cho răng con là ai, con là cái thá gì hả!