Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1420

 

La Đức Tín và trưởng thôn nhanh chóng gọi người đem chăn ra đây cho ba người bọn họ.

 

Trưởng thôn luống cuống hỏi: “Tổng giám đốc Lục, chỗ này có hơi lạnh một chút, ngài và bà chủ Lục với cậu chủ nhỏ mau về khách sạn Lục Khải Vũ nhìn Mạc Hân Hy, lại nhìn sang Lục Tấn Khang vẫn đang ôm chặt Bảo Châu chưa chịu buông tay ra.

 

“Báo cảnh sát đi! Nếu không có chúng tôi ở đây thì có lẽ cô bé này đã chết đuối rồi” Anh nói bằng giọng lạnh lùng vô cảm.

 

Trưởng thôn nhìn Tôn Mỹ Dao, cảm thấy hơi khó xử một chút: “Nhưng mà con bé, con bé vẫn còn là trẻ con mài!”

 

“Ý của trưởng thôn là trẻ con cố ý giết người thì có thể mặc kệ hay sao? Còn bé mà đã ác độc như thế thì lớn rồi còn thành ra thế nào.

 

nữa!” Ánh mắt mạnh mẽ của Lục Khải Vũ liếc qua trưởng thôn một cái, sau đó lại nhìn về phía vợ chồng Diệp Minh Quân đang chạy tới từ đằng xa.

 

“Đi thôi, chúng ta đi về thay quần áo đã”

 

Anh không nói thêm gì nữa, cứ thế kéo bà xã và con trai đi về chỗ khách sạn cách đó không xa.

 

Bảo Châu bị dọa hoảng sợ, mặt vẫn còn tái nhợt, nắm chặt tay Lục Tấn Khang không chịu buông ra.

 

Lục Tấn Khang cũng chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, không đủ sức để ôm theo cô bé về khách sạn được.

 

Vậy nên Mạc Hân Hy gỡ tay Bảo Châu ở trong tay con trai mình ra, nói: “Ngũ Bảo, để mẹ ôm em nhé!”

 

Mấy đứa bé còn lại cũng không quan tâm đến chuyện câu cá gì nữa, nhanh chóng theo đuôi bố mẹ.

 

Lúc Lục Vũ Lý đi ngang qua Tôn Mỹ Dao còn tiện thể dè bỉu một câu: “Không ngờ em không chỉ xấu mà còn ác nữa. Nói gì thì nói, Bảo Châu cũng coi như là em gái của em. Hành động của em khiến người khác phải mở mang tâm mắt đấy”

 

Trưởng thôn, La Đức Tín và mấy người dân trong thôn đứng xung quanh đều cảm thấy ông chủ lớn tức giận rồi.

 

Cũng đúng thôi, vốn ông chủ lớn đưa bà xã và các con đến nghỉ dưỡng thật vui vẻ, tự nhiên con trai mình suýt tí nữa thì chết đuối ra đấy, ai gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ tức giận thôi.

 

Trưởng thôn nhìn La Đức Tín, hỏi: “Đức Tín, cậu nói xem, bây giờ phải làm gì đây?”

 

La Đức Tín nhìn về phía khách sạn, thở dài: “Nếu tổng giám đốc Lục đã bảo báo cảnh sát thì chúng ta cứ báo cảnh sát đi chú Diệp! Dù sao lúc nấy cũng suýt chút nữa thì chết người thật”

 

Lúc này, Mã Tư Khiết cùng Diệp Minh Quân cũng đang chạy tới trước mặt trưởng thôn.

 

Vừa rồi bọn họ ở trên đường tới cũng đã nghe nói một ít tình huống, vừa nghe đến trưởng thôn phải báo cảnh sát, Mã Tư Khiết vội vàng nói: “Báo cảnh sát? Vì sao phải báo cảnh sát? Mỹ Dao vẫn là một đứa nhỏ, mới năm tuổi, con bé sao có năng lực làm cái gì, chẳng qua là hai chị em trong lúc đùa giỡn không may mà thôi.”

 

La Đức Tín nhìn cô ta liền nói: “Chính nó đã đem em gái mình đẩy xuống sông, hôm nay nếu không có mấy người tổng giám đốc Lục ở đây, nói không chừng Bảo Châu nhà các người đã chết đuối rồi”

 

“Chết đuối? La Đức Tín, anh bớt hù dọa người khác đi, con gái của tôi mới bao nhiêu tuổi, con bé làm sao có thể có lòng dạ độc ác như vậy được. Chẳng qua là Bảo Châu không đứng vững nên mới không may bị ngã xuống sông thôi, anh đừng có mà vu oan cho con gái của tôi, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt anh lại” Mã Tư Khiết không nói lý lẽ, che chở cho Tôn Mỹ Dao.

 

Chỉ là lời của cô ta vừa dứt, Diệp Minh Quân liền tát một cái lên mặt cô ta: “Mã Tư Khiết, cô ở đây phóng ra cái gì chó má gì đấy hả. Con gái của cô sao không ngã xuống sống cùng. Tôi đã cảnh cáo cô rồi, không được gây phiền phức cho Bảo Châu nữa, cô không có nghe phải không?”

 

Công việc của Diệp Minh Quân vừa mới được sắp xếp ổn thỏa, làm bảo vệ ở khách sạn nghỉ dưỡng của tập đoàn nhà họ Lục, công việc thoải mái, tiền lương còn cao hơn so với lúc anh ta làm công ở công trường. Trong lòng anh ta vô cùng phấn khởi. Nhưng không nghĩ đến Mã Tư Khiết lại để cho con gái của cô ta gây ra chuyện ồn ào như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK